Vương Minh Nhân đối đãi mọi người nho nhã lễ độ, vấn đề thỉnh giáo cũng không phải vấn đề khó gì, Chu Viêm trả lời theo sự thật.

Vương Minh Nhân biết Chu Viêm là người thích rượu, thường xuyên mua linh tửu đi bái phỏng Chu Viêm, ăn thịt người miệng ngắn cầm của người tay mềm, cộng thêm quan hệ Từ Tử Hoa, Chu Viêm cũng liền chỉ điểm thêm vài câu, thân thiết với Vương Minh Nhân.

“Nếu là Chu sư huynh đồng ý ra tay sửa, vậy không còn gì tốt hơn.”

Nụ cười trên mặt Triệu Vô Cực càng đậm hơn.

Nói chuyện phiếm chốc lát, ba người bọn Triệu Vô Cực cáo từ rời khỏi.

“Nhị thập nhất ca, Trường Phong, dựa theo môn quy, ta cần ra ngoài rèn luyện, dẫn đội là tu sĩ Kết Đan, đi qua Ngụy quốc, ta tính trở về thăm cha mẹ một chút, các ngươi muốn cùng nhau trở về hay không?”

Vương Minh Nhân còn nhỏ rời nhà, trong lòng luôn nhớ cha mẹ, hắn biết rõ, lần này nếu là không quay về vấn an cha mẹ, về sau muốn gặp cũng không gặp được.

“Không được, chúng ta cần tiếp tục ở lại chỗ này săn giết yêu thú, mấy thứ này thúc giúp cháu mang về đi! Một viên yêu đan bậc hai thượng phẩm, hai môn công pháp huyền phẩm, ba loại đan phương bậc hai.”

Vương Trường Phong lắc lắc đầu, lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh cùng năm miếng ngọc giản.

Phường thị Thái Nguyên tài nguyên tu tiên phong phú, bọn họ ở lại phường thị Thái Nguyên mười mấy năm, từng tham gia nhiều hội đấu giá ngầm, công pháp và đan phương bậc hai là đấu giá được, về phần linh vật Trúc Cơ, giá trị quá cao, bọn họ một lần không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, đành phải đấu giá mua công pháp cùng đan phương.

Vương Minh Giang lấy ra hai mươi mấy cái hộp gỗ màu xanh, đưa cho Vương Minh Nhân.

“Trong này đều là linh dược trăm năm, là chúng ta mấy năm nay săn giết yêu thú đoạt được. Minh Nhân, đệ cùng nhau mang về, nộp lên gia tộc, tính là chúng ta làm một chút cống hiến cho gia tộc.”

Bọn họ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục là đoàn kết một lòng, phát triển tốt gia tộc, vì đạt được tài nguyên tu luyện tốt hơn, bọn họ ở lại phường thị Thái Nguyên nhiều năm, trong lòng ít nhiều có chút áy náy. Bọn họ vốn là nghĩ một đoạn thời gian, tăng thêm một tiểu cảnh giới, lại trở về.

Vương Minh Nhân muốn về, vừa lúc để Vương Minh Nhân mang về.

“Được, ta nhất định mang mấy thứ này về, các ngươi muốn gửi một phong thư cho trong nhà hay không?”

Vương Trường Phong cũng chưa thành hôn, cha mẹ đều đã mất, Vương Trường Tuyết là phu nhân chưởng môn Bách Linh môn, hắn không có gì lo lắng.

Vương Minh Giang có một con trai Vương Trường Dương, rời khỏi mười mấy năm, cũng đến tuổi thành hôn rồi. Hắn viết một phong thư, để Vương Minh Nhân mang đi.

“Đúng rồi, nhị thập nhất ca, ta kiếm được một ít Huyền Băng Hàn Thủy, cái này ngươi nhận lấy.”



Vương Minh Nhân lấy ra một bình sứ màu lam, đưa cho Vương Minh Giang.

Vương Minh Giang lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đệ mang về cho Trường Sinh đi! Ta bây giờ không dùng tới, nói tới, Trường Sinh hẳn là đã tu luyện Trúc Cơ tầng bảy, thậm chí tầng tám, hắn nếu có thể Kết Đan, đối với toàn bộ Vương gia chúng ta đều có lợi, Minh Nhân, đệ chuyển cho Trường Sinh một câu, công pháp《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》này, không được để tộc nhân bình thường tu luyện nữa, lại càng không cho phép tộc nhân khác biết công pháp này tồn tại, để tránh bọn họ không chịu được dụ hoặc. Ta kẹt ở Trúc Cơ tầng ba mười mấy năm rồi, chính là vì thần thức không đủ cường đại.”

Nếu là tộc khác nhân biết 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 tồn tại, nói không chừng sẽ tu luyện công pháp này, bước vào vết xe đổ của hắn.

Công pháp địa phẩm, ai không muốn tu luyện.

Vương Minh Nhân gật đầu, đáp ứng.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Minh Nhân liền cáo từ rời khỏi.

Năm ngày sau, một con thuyền khổng lồ màu xanh bay ra từ Thái Nhất tiên môn, hóa thành một đạo thanh quang, biến mất ở chân trời.

Ngụy quốc, Vương gia bảo.

Phòng nghị sự, Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào chào từ biệt Vương Diệu Long.

Một tháng trước, ba người bọn Vương Thanh Thiến lần lượt xuất quan, bọn họ đều thuận lợi Trúc Cơ.

Vương Thanh Vân tới Hồng Diệp lĩnh, trông coi linh thảo.

Vương Thanh Thiến tới phường thị Thanh Nguyệt, theo Vương Trường Hoán học tập luyện chế con rối thú bậc hai. Vương Thanh Chí ở lại trong tộc, tiếp tục chăn nuôi linh ngư linh bạng,

“Trường Hào, Thanh Sơn, các ngươi trên đường cẩn thận một chút, nếu chưa tìm được yêu thú nào, sớm ngày trở về, các ngươi có thể bình an trở về, đã là làm cống hiến lớn nhất cho gia tộc.”

Vương Diệu Long lời nói thấm thía.

“Gia chủ, chúng ta nhớ rồi, gia tộc liền kính nhờ ngài.”

Từ biệt Vương Diệu Long, Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn dẫn theo hai mươi tộc nhân rời khỏi Vương gia bảo.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, Vương Trường Thái bước nhanh đi đến, trên mặt đầy vui sướng.

“Trường Thái, đã xảy ra chuyện gì?”



“Gia chủ, Minh Nhân thúc trở lại rồi, thúc ấy ở bên ngoài.”

Vương Diệu Long đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, mừng rỡ như điên.

“Nó ở đâu! Chỉ một mình nó sao?”

Vương Minh Nhân là đứa con trai tư chất tốt nhất của Vương Diệu Long, tuổi rất nhỏ đã đưa đi Thái Nhất tiên môn, đến nay được mười mấy năm, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đứa con trai này.

“Chỉ một mình thúc ấy, đang chờ ở ngoài bảo!”

“Nhanh đi mời nó vào, không, bảo nó về nhà, mau, mặt khác, mời bà nội ngươi đến.”

Vương Trường Thái nhận lệnh mà đi, bước nhanh rời khỏi.

Không qua bao lâu, Diệp Lệ đi đến, vẻ mặt kích động.

“Phu quân, Minh Nhân ở đâu! Nghe nói nó đã trở lại?”

Diệp Lệ nhìn trái ngóng phải, muốn tìm kiếm bóng người Vương Minh Nhân.

Nàng tuổi tác đã cao, tóc đã bạc hơn phân nửa.

Đúng lúc này, Vương Minh Nhân nho sam màu trắng bước nhanh đi đến, mắt đỏ lên nói: “Cha, mẹ, con bất hiếu Minh Nhân đã trở lại.”

Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ gối bên ngoài thư phòng.

Mấy tháng trước, hắn theo trưởng lão Thái Nhất tiên môn, ngồi pháp bảo phi hành chạy tới mục đích, lâm thời đi qua Ngụy quốc, về nhà thăm cha mẹ, trưởng lão thấy hắn có lòng hiếu thảo, đã đáp ứng.

“Con trai của mẹ! Con trở lại rồi, mẹ nhớ con lắm đó!” Diệp Lệ bước nhanh đi qua, đỡ Vương Minh Nhân dậy, ôm lấy Vương Minh Nhân, khóc nói.

Nàng là mẹ đẻ Vương Minh Nhân, nhưng thời gian Vương Minh Nhân ở bên nàng cũng không nhiều.

Vương Diệu Long nước mắt giàn giụa, lão nhịn xuống nước mắt tràn ra bên ngoài, khiển trách: “Khóc cái gì mà khóc, con không dễ gì về một chuyến, khóc sướt mướt, còn ra làm sao.”

Vương Minh Nhân dùng tay áo lau đi nước mắt của Diệp Lệ, cười nói: “Mẹ, con bất hiếu, nhiều năm chưa về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play