“San San, gia chủ cho ta một viên Trúc Cơ Đan, ta có thể thử trùng kích Trúc Cơ kỳ rồi. Chờ ta Trúc Cơ, ta nhất định cưới nàng về, đến lúc đó, ta sẽ giúp nàng Trúc Cơ.”

Vương Thanh Chí mặt đầy nhu tình cam đoan.

Từ sau khi Vương Trường Sinh đồng ý hôn sự của hắn cùng Tề San San, hai người càng thêm thân cận.

“Vương lang, ta không đáng để chàng đối với ta như vậy.”

Tề San San cúi thấp đầu, có chút áy náy nói.

Vương Thanh Chí biết rõ nàng tiếp cận có mục đích, vẫn đã tiếp nhận nàng, còn là chính thê. Không chỉ như thế, Vương Thanh Chí còn đồng ý giúp nàng Trúc Cơ, phần tình ý này quá nặng, trong lòng nàng có chút áy náy.

Vương Thanh Chí cầm hai tay Tề San San, nghiêm túc nói: “Nguyện đạt được trái tim một người, bạc đầu chẳng xa nhau, ta nhận định nàng rồi.”

Trái tim Tề San San bị lời tâm tình này của Vương Thanh Chí đả động, nàng đỏ mặt nói: “Vương lang, chàng nhắm mắt lại, ta có một món quà tặng cho chàng.”

Vương Thanh Chí không nghĩ nhiều, nhắm mắt, đột nhiên, một vật thể ướt át dán đến trên mặt mình, mơ hồ có thể cảm nhận được một tia khí nóng.

Khi hắn mở mắt, Tề San San đã đứng dậy, đưa lưng về phía hắn.

“Vương lang, ta chờ chàng cưới ta, ta sẽ cố gắng nuôi dưỡng linh ngư linh oa, yêu người yêu ta, bên ta cả đời.”

Trong lòng Vương Thanh Chí ấm áp, đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Tề San San, thấp giọng nói: “Được, vậy cứ quyết định như thế.”

Nói xong lời này, Vương Thanh Chí xoay người rời khỏi.

Phòng nghị sự, Vương Thanh Sơn đang nói cái gì với Vương Diệu Long.



Một lần này được hai viên Trúc Cơ Đan, công lao Vương Thanh Sơn không thể không có, gia tộc cũng trọng thưởng Vương Thanh Sơn. Chuyến đi Sở quốc lần trước, Vương Trường Phong đấu giá mua một khối Ngân Tinh, lần này lập công lớn, Vương Thanh Sơn xin Vương Diệu Long khối Ngân Tinh này, Vương Diệu Long cũng đã đáp ứng, chờ Vương Trường Sinh xuất quan, có thể luyện chế cho Vương Thanh Sơn một món bản mạng pháp khí.

Trừ hai viên Trúc Cơ Đan, khoáng thạch Ngân Cương Vương gia khai thác ra đáng giá mấy vạn linh thạch, Vương gia một lần này thu hoạch rất lớn.

Ba viên Trúc Cơ Đan đều đã phát xuống, nếu không có gì bất ngờ, ba người bọn Vương Thanh Thiến đều sẽ Trúc Cơ.

Ba tu sĩ Trúc Cơ, một năm tiêu dùng cũng không ít, Vương gia bây giờ địa bàn cũng không nhiều, số lượng tu sĩ Trúc Cơ không ngừng tăng lên.

Tăng thu giảm chi, cắt giảm bớt để giảm áp lực là không có khả năng, số lượng tu sĩ Trúc Cơ không ngừng tăng, cho dù mỗi tu sĩ Trúc Cơ một năm một ngàn khối linh thạch, một năm đã cần vạn khối linh thạch, càng đừng nói còn có hơn tộc nhân bốn trăm Luyện Khí kỳ, không thể bóp nghẹt lưu lượng, chỉ có thể mở rộng nguồn thu.

Vương gia mấy năm nay tăng thêm cường độ bồi dưỡng nhân tài, số lượng chế phù sư, luyện khí sư, chế khôi sư, luyện đan sư đều có gia tăng, nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ không thể sáng tạo ra quá nhiều lợi ích.

Vương Thanh Sơn đã là Trúc Cơ tầng ba, Ngụy quốc tài nguyên yêu thú không còn bao nhiêu, hắn tính dẫn đội tới quốc gia khác săn giết yêu thú, chào từ biệt với Vương Diệu Long.

“Thanh Sơn, cháu chỉ là Trúc Cơ tầng ba, cháu dẫn theo tộc nhân đi xa quốc gia khác săn giết yêu thú, thật sự không ổn.”

Săn giết yêu thú ở Ngụy quốc, nếu có việc, gia tộc còn có thể chiếu cố một chút, đi xa quốc gia khác săn giết yêu thú, nếu là có biến cố gì, gia tộc không giúp được.

Vương Thanh Sơn là tộc nhân ưu tú nhất lứa chữ Thanh, Vương Diệu Long không hy vọng Vương Thanh Sơn có chuyện ngoài ý muốn.

Cảnh nội Ngụy quốc yêu thú bậc hai không còn bao nhiêu, gia tộc tu tiên khác cũng có tiểu đội săn yêu của mình, nán lại ở Ngụy quốc săn giết yêu thú, thu hoạch không lớn, cháu muốn dẫn người tới Ngô quốc săn giết yêu thú, Ngô quốc là quốc gia tuyến đầu Nhân tộc ngăn cản Yêu tộc, tài nguyên yêu thú phong phú, buôn bán phồn hoa, rất nhiều tiểu đội săn yêu đều ở Ngô quốc săn giết yêu thú. Cháu có con rối thú bậc hai thượng phẩm, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là không có vấn đề. Đương nhiên, cháu sẽ không lập tức chạy tới Ngô quốc, mà là trước tiên ở mấy quốc gia chung quanh săn giết yêu thú, thực lực tăng lên lại tới Ngô quốc.” Vương Thanh Sơn chậm rãi nói, Ngô quốc tài nguyên yêu thú phong phú, buôn bán phồn hoa, hắn hướng tới đã lâu.

“Lời tuy như thế, chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ dẫn đội, ta thật sự không yên tâm. Các cháu là tương lai của gia tộc, ta không hy vọng các cháu có chuyện ngoài ý muốn, như vậy đi! Cháu an tâm ở trong tộc tu luyện trước, chờ đám người Thanh Thiến Trúc Cơ, cháu và Trường Hào cùng nhau xuất phát, Trường Hào đã là Trúc Cơ tầng ba, có nó giúp đỡ cháu, như vậy sẽ tốt hơn chút.”

Vương Diệu Long đề nghị.

Vương Trường Hào trước mắt phụ trách trông coi linh mạch kia ở Hồng Diệp lĩnh, nếu là Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn cùng nhau rời khỏi, không có bao nhiêu nhân thủ dư thừa trú đóng.



Vương Thanh Sơn trầm ngâm một lát, nói: “Cháu dẫn đội ở cảnh nội Ngụy quốc săn giết yêu thú trước đi! Chờ đám người bát muội Trúc Cơ, cháu lại cùng thập bát thúc tới quốc gia khác săn giết yêu thú.”

“Như vậy tốt nhất, Triệu gia âm thầm chịu thiệt một phen, các cháu phải cẩn thận một chút.”

“Cháu biết rồi, gia chủ, nếu không có việc gì, cháu đi về trước.”

Nhìn bóng lưng Vương Thanh Sơn rời đi, Vương Diệu Long vui mừng gật gật đầu, khẽ vuốt chòm râu, lẩm bẩm: “Có Thanh Sơn, chính là phúc của Vương gia ta.”

Thái Nhất tiên môn, sân nhà yên tĩnh nào đó.

Hai nam một nữ ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, bên cạnh đình đá là một mảng linh trúc màu vàng ròng.

Trong đó một thanh niên áo trắng hai mươi mấy tuổi chính là Vương Minh Nhân.

Bảy năm trước, Vương Minh Nhân ăn vào một viên Trúc Cơ Đan, thuận lợi Trúc Cơ, khổ tu bảy năm, hắn đã là Trúc Cơ tầng hai.

“Lý sư tỷ, Tống sư huynh, chuyện tiểu đệ kính nhờ các ngươi, có manh mối chưa?”

Vương Minh Nhân cười hỏi, giọng điệu ôn hòa.

“Đây là điều đã nói sẵn rồi, một trăm cân Huyền Băng Hàn Thủy chưa pha loãng.”

Một nữ tử váy lam vừa nói, vừa lấy ra một bình sứ màu lam, đưa cho Vương Minh Nhân.

Vương Minh Nhân sau khi Trúc Cơ, từng tiếp xúc với Vương Minh Giang, Vương Trường Phong, biết được Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang cần thiên địa linh thủy phụ trợ tu luyện, do Vương Minh Giang cùng Vương Trường Phong cung cấp tài chính, Vương Minh Nhân hỗ trợ kiếm thiên địa linh thủy.

Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính cũng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, nhưng bọn họ chỉ là đệ tử bình thường, Vương Minh Nhân tốt xấu gì cũng là đệ tử của tu sĩ Kết Đan, kết giao đồng môn, phần lớn đều là người có bối cảnh. Huyền Băng Hàn Thủy là tài liệu bậc hai, không phải đặc biệt quý giá, chỉ cần chịu chi tiêu linh thạch, kiếm một ít thiên địa linh thủy vẫn là không có vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play