Vương gia bây giờ có năm vị luyện đan sư, một vị bậc hai hạ phẩm, một vị bậc một thượng phẩm, một vị bậc một trung phẩm, hai vị bậc một hạ phẩm.

Số lượng trận pháp sư cũng không nhiều, hộ tộc đại trận chủ yếu là Vương Trường Nguyệt và Vương Minh Bách duy trì bảo vệ.

“Thanh Viễn, sang năm bắt đầu, tăng thêm bồi dưỡng đối với chế phù sư và chế khôi sư, rót vào thêm một ít tài nguyên, nhân số không cần tăng, nhưng phẩm giai cần tăng lên, phải tận khả năng luyện chế tốt phù triện và con rối thú.”

Uông Như Yên dặn dò Vương Thanh Viễn.

Vương Thanh Viễn quản lý tài vụ, toàn tộc chi tiêu cùng thu vào hắn đều rõ, hắn làm việc cẩn thận, Uông Như Yên vẫn tương đối yên tâm.

“Vâng, đại gia chủ.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Vương Trường Hoành: “Đại gia chủ, Hàn quốc Thái Hoa sơn Tống gia phái người tới thăm.”

Lời này vừa dứt, cả sảnh đường đều chấn động.

Thái Hoa sơn Tống gia là gia tộc tu tiên số một Hàn quốc, có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, cao thủ trong tộc nhiều như mây, Uông Hoa Sơn trước khi chia gia tộc, thực lực Uông gia cũng không bằng được Tống gia.

Mấy năm nay, quan hệ của Ngụy quốc và nước láng giềng có điều dịu đi, nhưng Vương gia với Tống gia trước nay không có giao tình gì.

“Thập thất đệ, tiến vào nói chuyện.”

Vương Trường Hoành đẩy cửa đi vào, nghiêm mặt nói: “Cửu tẩu, Tống gia phái hai vị Trúc Cơ cùng mười tu sĩ Luyện Khí tới chơi, bây giờ ngay tại ngoài bảo.”

Uông Như Yên nhìn đám người Vương Trường Tinh, nghi hoặc nói: “Cửa hàng của chúng ta chưa chạy đến Hàn quốc chứ? Có gì lui tới với Tống gia?”

Vương Trường Tinh lắc lắc đầu, nói: “Không có, cửa hàng chúng ta đều mở ở cảnh nội Ngụy quốc, ta chưa nghe nói chúng ta và Tống gia có gì lui tới nha!”

Người khác nghiêm túc nhớ lại một lần, đều trực tiếp lắc đầu.

“Thôi, đi gặp bọn họ một lần là biết, thập thất đệ, mời người ta đến phòng nghị sự, ta lập tức đi qua.”

Ngoài Vương gia bảo, mười hai tu sĩ đứng ở trong một con thuyền bay màu xanh dài ba trượng, đoạn trước thuyền bay màu xanh giống đầu mãng xà.



Một nam một nữ đứng ở trước nhất, nam hơn ba mươi tuổi, mặc nho sam màu lam, khuôn mặt đoan chính, nữ mặc váy dài màu xanh, trang phục thiếu phụ, khí tức nam tử trung niên mạnh hơn một chút.

Ở phía trước bọn họ là một mảng lớn sương mù dày đặc màu trắng, mơ hồ có thể thấy được một tòa thành bảo, nhưng nhìn cũng không rõ ràng lắm.

“Tòa hộ tộc đại trận này của Vương gia có chút thú vị, nhưng Vương gia chưa thể che giấu đi cơ sở của gia tộc, xem ra trận pháp sư của bọn họ cũng không lợi hại đến đâu.”

Thiếu phụ váy xanh không tán đồng, nói.

“Vương gia quật khởi thời gian ngắn ngủi, nội tình không đủ là rất bình thường, so với gia tộc tu tiên khác, thực lực Vương gia vẫn là tương đối mạnh.”

Nho sinh trung niên cười nhạt, nói.

Thiếu phụ váy xanh đang muốn nói chút gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một đạo thanh quang nhanh chóng bay về phía họ.

Thanh quang tốc độ cực nhanh, không đến ba hơi thở liền ngừng lại.

Thanh quang thế mà là một cây phi kiếm toàn thân thanh quang lưu chuyển không ngừng, một thanh niên áo sam màu xanh dáng người cao gầy đứng ở trên phi kiếm, chính là Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn cẩn thận đánh giá một lần hai tu sĩ Trúc Cơ, thật sự không nhận ra lai lịch bọn họ, chắp tay hỏi: “Tại hạ Thanh Liên Vương Thanh Sơn, hai vị đạo hữu là?”

“Hàn quốc Thái Hoa sơn Tống Thanh Hoan, đây là tiện nội* Liễu Như.”

* vợ

Nho sinh trung niên ôm quyền hướng Vương Thanh Sơn, cười nói.

Hai người âm thầm gật đầu, Vương Thanh Sơn tuổi không lớn, đã là Trúc Cơ tầng hai.

“Thì ra là đạo hữu Thái Hoa sơn, thất kính thất kính.”

Trong mắt Vương Thanh Sơn chợt lóe lên sự ngạc nhiên, khách khí nói.

Sương mù dày đặc màu trắng quay cuồng một trận, tán loạn biến mất, Vương Trường Hoành cưỡi Hỏa Vũ Ưng bay ra.

“Vãn bối Vương Trường Hoành ra mắt hai vị tiền bối, gia chủ chúng ta cho mời.”



Vương Trường Hoành cung kính nói, hắn nhìn thấy Vương Thanh Sơn, cười nói: “Thanh Sơn, cháu trở về vừa lúc, cửu tẩu vừa rồi còn hỏi cháu đó!”

Vương Thanh Sơn cười gật gật đầu, nói: “Vừa lúc cháu có việc muốn nói với cửu thẩm, liền đi cùng Tống đạo hữu đi!”

Đoàn người Tống Thanh Hoan đi theo Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hoành tiến vào Vương gia bảo, đi tới phòng nghị sự.

“Thiếp thân Uông Như Yên, ra mắt hai vị đạo hữu.”

Trên mặt Uông Như Yên lộ ra một nụ cười chân thành, thành khẩn nói.

“Tại hạ Tống Thanh Hoan, đây là tiện nội Liễu Như, Vương phu nhân, ngươi là gia chủ?”

Trong lòng Tống Thanh Hoan tràn ngập nghi hoặc, Uông Như Yên dù sao cũng là gả vào Vương gia, theo lý thuyết, gia chủ Vương gia nên do tộc nhân đảm nhiệm.

Uông Như Yên mỉm cười, giải thích: “Thiếp thân là gia chủ tạm quyền, phu quân đang bế quan tu luyện, công việc trong tộc giao cho ta xử lý, có chuyện gì, Tống đạo hữu nói với ta là được rồi.”

Tống Thanh Hoan gật gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng nhạt, đưa hai tay cho Uông Như Yên, cười nói: “Nửa năm sau, lão tổ tông Tống gia chúng ta đại thọ bốn trăm tuổi, Vương phu nhân nếu có rảnh, có thể đến Tống gia chúng ta uống mấy chén, Tống gia chúng ta rất hoan nghênh.”

Uông Như Yên giật mình, thì ra Tống gia là tới phát thiệp mời. Bình thường mà nói, trừ phi có công việc trọng đại tuyên bố, gia tộc tu tiên mới sẽ mời khách rộng khắp, về phần đại thọ, chẳng qua là một cái mánh lới mà thôi. Đương nhiên, cũng không bài trừ Tống gia là vì thể hiện thực lực của gia tộc, lúc này mới mời khách rộng khắp.

“Thì ra là Tống tiền bối đại thọ bốn trăm tuổi, thiếp thân đã sớm nghe nói uy danh Tống tiền bối, nhưng mãi chưa thể gặp, vừa lúc mượn cơ hội lần này bái phỏng Tống tiền bối. Hai vị đạo hữu không dễ gì đến đây một lần, nhất định phải ở Vương gia chúng ta thêm vài ngày, để chúng ta tận tình địa chủ.”

“Có đoạn lời này của Vương phu nhân, tại hạ yên tâm rồi, ý tốt của Vương phu nhân, chúng ta xin ghi nhận trong lòng, chúng ta còn bận đi đưa thiệp mời cho gia tộc tu tiên khác, lần này sẽ không ở lâu, ngày sau có rảnh, nhất định tới nhà bái phỏng.”

Tống Thanh Hoan cười gật gật đầu, uyển chuyển từ chối.

“Tống đạo hữu đã còn có chuyện quan trọng cần làm, thiếp thân không giữ lại thêm nữa.”

Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn đứng dậy tiễn, tự mình tiễn đoàn người Tống Thanh Hoan rời khỏi.

“Cửu thẩm, tuy nói Hàn quốc và Ngụy quốc quan hệ có điều dịu đi, nhưng từng là quan hệ đối địch. Đương nhiên, mặt mũi Tống gia không thể không nể, không bằng cháu đại biểu gia tộc dẫn người tới Tống gia chúc thọ.”

Vương Thanh Sơn chủ động xin đi giết giặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play