Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong không dám chậm trễ, lục tục báo tục danh của mình.

“Vương đạo hữu, thật khéo! Không ngờ ở nơi này có thể nhìn thấy Vương đạo hữu.”

Quân Thiên Thương cười nói, giọng điệu ôn hòa.

Triệu Vô Cực có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Vương đạo hữu, ngươi quen biết với Quân đạo hữu?”

“Ngày hôm qua vừa gặp, ngày hôm qua không quen biết, hôm nay quen biết.”

Quân Thiên Thương hàn huyên với bọn họ chốc lát, nhìn sắc trời, đứng dậy, mỉm cười nói:

“Các vị đạo hữu, ta còn có việc gấp xử lý, chúng ta lần sau lại tán gẫu.”

“Quân đạo hữu đi thong thả, ta tiễn ngươi một chút.”

Ba người bọn Triệu Vô Cực vội vàng đứng dậy tiễn, trên mặt bọn họ vẫn treo nụ cười nồng đậm, ý lấy lòng hiển lộ không thể nghi ngờ.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong nhìn nhau, tu vi Quân Thiên Thương là cao, nhưng ba người bọn Triệu Vô Cực tốt xấu gì là đệ tử Thái Nhất tiên môn, lại lấy lòng Quân Thiên Thương như thế, xem ra thân phận Quân Thiên Thương này khẳng định không đơn giản.

Thư viện Sùng Dương là một trong bảy đại tiên môn, thực lực tương xứng với Thái Nhất tiên môn.

Tiễn bước Quân Thiên Thương, ba người bọn Triệu Vô Cực về tới chỗ ngồi.

Trên mặt Vương Trường Phong lộ ra một cái mỉm cười, nói: “Triệu đạo hữu, ta và cửu đệ đã thương lượng, chúng ta nguyện ý gia nhập các ngươi, các ngươi tính khi nào vào núi săn giết yêu thú?”

Nghe xong lời này, trên mặt ba người bọn Triệu Vô Cực đều lộ ra nét vui mừng.

“Quá tốt rồi, chúng ta gần đây phát hiện sào huyệt một con Tứ Dực Phi Thiên Hạt* bậc hai thượng phẩm, có hai vị đạo hữu gia nhập, phần thắng lại lớn thêm một chút, ngày kia lên đường như thế nào?”



* bọ cạp bay bốn cánh

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong nhìn nhau một cái, gật gật đầu với nhau.

“Không thành vấn đề. Đúng rồi, Triệu đạo hữu, ngươi vì sao không mời Quân đạo hữu gia nhập? Thực lực của hắn so với hai người chúng ta mạnh hơn nhiều.”

Vương Trường Sinh có chút tò mò hỏi.

Triệu Vô Cực cười khổ một tiếng, nói: “Ta không mời nổi Quân đạo hữu, Quân đạo hữu là một trong Sùng Dương thất tử, sư phụ hắn là Thanh Sơn cư sĩ, tu sĩ Nguyên Anh, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, không cần thiết lấy thân mạo hiểm.”

“Đúng vậy! Chúng ta và Quân đạo hữu một lần trước gặp mặt là hơn mười năm trước, khi đó hắn chỉ là Trúc Cơ tầng sáu, bây giờ đã là Trúc Cơ tầng chín, nhắm chừng lần sau gặp mặt, hắn đã tiến vào Kết Đan kỳ.”

Tiêu Thiên Chính dùng một loại khẩu khí hâm mộ nói.

“Sùng Dương thất tử? Đây là danh hiệu?”

Vương Trường Phong rất khó hiểu.

Vương gia chỉ là một gia tộc nhỏ, biết vị trí Thái Nhất tiên môn, đã tính là không tệ rồi.

“Sùng Dương thất tử là một loại danh hiệu, cũng là một loại vinh dự, đệ tử thư viện Sùng Dương đạt được danh hiệu này, thư viện Sùng Dương sẽ dốc sức đào tạo, quá cao khó mà nói, Kết Đan là chuyện ván đã đóng thuyền. Tư chất Quân đạo hữu khẳng định không tầm thường, hắn còn chưa đến ba mươi tuổi, đã là Trúc Cơ tầng chín, trước trăm tuổi Kết Đan là hoàn toàn không có vấn đề.”

Triệu Vô Cực chậm rãi giải thích, trong lời nói tràn ngập hâm mộ.

Trần Vũ Hàm mỉm cười, có chút không tán đồng nói: “Thư viện Sùng Dương có thất tử, Thái Nhất tiên môn chúng ta có ngũ kiệt, Thái Nhất ngũ kiệt cũng không phải ăn chay, Mạnh Thiên Chính Mạnh sư thúc không đến bốn mươi tuổi, đã Kết Đan, đứng đầu trong Thái Nhất ngũ kiệt, Mạnh sư thúc tương lai thành tựu khẳng định không kém hơn Quân đạo hữu.”

“Kết Đan trước bốn mươi tuổi?”



Vương Trường Sinh thầm giật mình, trong lòng cực kỳ hâm mộ, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, còn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ.

“Vô luận là Mạnh sư thúc hay Quân đạo hữu, chúng ta đều không so sánh được, chúng ta vẫn là bàn bạc một lần việc hai ngày sau săn giết yêu thú đi! Thái Nhất sơn mạch tài nguyên yêu thú phong phú, tuy nói tông môn đúng giờ phái người tuần tra, nhưng có đôi khi tra sót, xuất hiện yêu thú bậc ba cũng không phải chuyện không có khả năng. Ngoài ra, một ít yêu cầm yêu trùng quần cư cũng cực kỳ khó giải quyết, đặc biệt Thị Huyết Văn, nếu gặp phải hơn vạn con Thị Huyết Văn, chúng ta muốn bình yên thoát thân cũng khó khăn.”

Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, trao đổi công việc săn giết yêu thú.

Bữa cơm này ăn hơn một canh giờ, ba người bọn Triệu Vô Cực giới thiệu cho Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong một ít yêu thú yêu cầm yêu trùng thực lực khá mạnh, còn có một chút hạng mục công việc chú ý. Bọn họ săn giết yêu thú nhiều năm, kinh nghiệm phương diện này so với hai người bọn Vương Trường Sinh phong phú hơn nhiều.

Nhìn từ một điểm này, Triệu Vô Cực quả thật rất có thành ý.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong không ngại học hỏi, hỏi một số vấn đề, ba người Triệu Vô Cực lần lượt giải đáp.

Sau khi rời khỏi Như Ý Lâu, bọn họ ai về nhà nấy.

Sáng sớm hai ngày sau, năm người bọn Vương Trường Sinh hội hợp ở cửa Như Ý Lâu, ra khỏi phường thị, Triệu Vô Cực thả ra chim hạc to lớn màu xanh, chở năm người bọn họ bay về phía chỗ sâu trong dãy núi.”

Ba ngày sau, chim hạc to lớn màu xanh đáp xuống bên ngoài một mảng rừng rậm màu đen rậm rạp. Rừng rậm màu đen trải rộng một loại cây to màu đen ngoại hình cổ quái, thân cây uốn lượn, cành lá sum xuê chặn đại bộ phận ánh mặt trời, rừng rậm ẩm ướt âm u, trong không khí tràn ngập một mùi hư thối, trên không rừng rậm tràn ngập một mảng lớn sương mù màu đen.

“Vương đạo hữu, qua cánh rừng rậm này, mới có thể tới sào huyệt Tứ Dực Phi Thiên Hạt, nhưng cánh rừng rậm này có một loại yêu trùng Hắc Viêm Nghĩ (kiến lửa đen) sinh sống, nghĩ này lực công kích cá thể không mạnh, nhưng thường thường là ngàn vạn con xuất hiện, cực kỳ khó chơi, chúng nó rất mẫn cảm đối với mùi, dựa vào mùi kiếm ăn. Sương mù đen kia chính là Hắc Viêm Nghĩ, nếu từ trên không bay qua, sẽ lọt vào chúng nó điên cuồng công kích, thứ này là Hắc Ngọc Cao, có thể tạm thời thanh trừ mùi trên người, tránh đi Hắc Viêm Nghĩ.”

Triệu Vô Cực chỉ vào sương mù đen trên không rừng rậm nói, đưa cho Vương Trường Sinh một cái hộp ngọc màu đen, bên trong là một ít vật dạng cao màu đen.

Hắn trước mặt Vương Trường Sinh, bôi Hắc Ngọc Cao lên trên mặt.

Tiêu Thiên Chính và Trần Vũ Hàm cũng bôi Hắc Ngọc Cao lên trên người, thấy tình hình này, Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong noi theo.

Hắc Ngọc Cao ngửi không có chút mùi nào, bôi ở trên người, cả người nhìn qua đen thui.

Bôi xong Hắc Ngọc Cao, năm người chậm rãi đi về phía rừng rậm màu đen, tốc độ bọn họ cũng không nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play