“Nhị thập nhất thúc còn không biết khi nào xuất quan, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, hẳn là không có nguy hiểm quá lớn.”

Vương Trường Phong chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, mắt thấy tu vi Vương Trường Sinh càng ngày càng cao, hắn còn giẫm chận tại chỗ, cảm xúc trong lòng hắn rất không đúng.

Vương Trường Sinh do dự một lát, nói: “Vẫn là đợi một chút đi! Nói không chừng nhị thập nhất thúc vài ngày nữa liền xuất quan, chờ một đoạn thời gian rồi nói, đệ luyện chế thêm mấy con rối thú bậc hai.”

“Được rồi! Vậy chờ một đoạn thời gian rồi nói.”

Vương Trường Phong đáp ứng, nếu Vương Minh Giang đi cùng, sẽ càng thêm an toàn.

“Vương đạo hữu, các ngươi đều ở đây? Chúng ta đang muốn tìm các ngươi đó!”

Một giọng nam tử tràn ngập ngạc nhiên lẫn vui mừng vang lên.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính đi về phía bọn họ, bên người còn dẫn theo một nữ tử váy lam mi thanh mục tú.

“Triệu đạo hữu, Tiêu đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Vương Trường Sinh cười chào hỏi một tiếng, trên mặt Vương Trường Phong cũng lộ ra một nụ cười.

“Đã lâu không gặp, Vương đạo hữu, các ngươi có rảnh không? Như Ý Lâu ra vài món ăn mới, chúng ta đi thử một lần. Đúng rồi, thúc thúc của các ngươi đâu!”

Triệu Vô Cực khách khí nói.

Bọn họ từ nhiều con đường thẩm tra, Vương Minh Nhân sở dĩ có thể bái vào Thái Nhất tiên môn, là vì Trần Thanh Thư tên phản đồ kia chết ở trên tay đám người Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh sau khi nộp lên thi thể Trần Thanh Thư, Thái Nhất tiên môn liền phát tán tin tức Trần Thanh Thư đền tội ra ngoài, khiến đệ tử khác lấy làm cảnh báo, biết kết cục của giết hại đồng môn.



Đương nhiên, Thái Nhất tiên môn chưa nói rõ là ba người bọn Vương Trường Sinh giết Trần Thanh Thư, nhưng Triệu Vô Cực đoán, Trần Thanh Thư quá nửa là chết ở trên tay ba người bọn Vương Trường Sinh.

Bọn họ khẳng định không phải xuất thân đại tộc tu tiên, nếu không cũng sẽ không để ba tu sĩ Trúc Cơ hộ tống Vương Minh Nhân đến Thái Nhất tiên môn, không phải đại tộc tu tiên, khẳng định sẽ phái ra chiến lực cao nhất hộ tống Vương Minh Nhân, một danh ngạch bái vào Thái Nhất tiên môn đối với tiểu gia tộc tu tiên mà nói ý nghĩa thế nào, Triệu Vô Cực cũng quá hiểu rồi.

Tu vi Vương Trường Sinh chưa chắc là cao nhất Vương gia, nhưng tuyệt đối trong hàng ngũ đứng đầu.

“Nhị thập nhất thúc đang bế quan tu luyện, chưa xuất quan, Triệu đạo hữu mời, chúng ta tự nhiên có rảnh.”

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong cũng không chối từ, đáp ứng.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, năm người bọn Triệu Vô Cực xuất hiện ở trong một gian phòng riêng của Như Ý Lâu.

“Vương đạo hữu, giới thiệu cho các ngươi một lần, vị này là Trần Vũ Hàm Trần sư muội.”

Triệu Vô Cực chỉ vào nữ tử váy lam, nhiệt tình giới thiệu.

“Tại hạ Vương Trường Sinh.”

“Tại hạ Vương Trường Phong.”

Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong không chậm trễ, vội vàng báo ra tên mình.

Tiêu Thiên Chính lấy ra một cái bình sứ màu lam, đưa cho Vương Trường Sinh, cười khổ mà nói: “Vương đạo hữu, trong này là hai mươi cân Huyền Băng Hàn Thủy chưa từng pha loãng, cảm tạ ngươi lần trước ra tay cứu giúp, điểm cống hiến đổi Huyền Băng Hàn Thủy cần quá cao, ta chỉ có thể kiếm được từng này.”

“Tiêu đạo hữu khách khí rồi, ngươi có thể kiếm được hai mươi cân Huyền Băng Hàn Thủy chưa pha loãng, Vương mỗ đã vô cùng cảm kích.”



Vương Trường Sinh nói một tiếng cảm ơn, nhận bình sứ màu lam.

Thời gian kế tiếp, năm người chè chén, tán gẫu về chuyện trên tu luyện, đương nhiên, bọn họ sẽ không tiết lộ công pháp mình tu luyện, đều là một câu lướt qua, lúc tán gẫu tới bình cảnh, Vương Trường Phong khiêm tốn hỏi: “Triệu đạo hữu, nếu trên tu luyện gặp được bình cảnh, nên hóa giải như thế nào? Tại hạ kẹt ở Trúc Cơ tầng ba nhiều năm rồi, dùng đan dược bế quan cũng vô dụng.”

“Không dối Vương đạo hữu, hóa giải bình cảnh có nhiều loại phương pháp, những phương pháp này thật ra cũng không phải bí mật gì, một loại biện pháp đơn giản nhất, chính là ở trong sinh tử cảm ngộ đột phá, loại phương pháp này khá nguy hiểm, nhưng lại là lựa chọn của rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ. Còn có một loại, chính là đi khắp nơi, tìm kiếm cơ duyên, tu sĩ cấp cao đều làm như vậy, nói là kẹt ở bình cảnh, thật ra vẫn là vấn đề tài nguyên, nếu cho chúng ta mấy viên đan dược cấp ba tinh tiến pháp lực, muốn không đột phá cũng khó.”

Triệu Vô Cực nói đến chỗ này, trong mắt lộ ra vài phần khát khao.

Vương Trường Phong có chút thất vọng, hắn còn tưởng Triệu Vô Cực có biện pháp nào tốt! Biện pháp Triệu Vô Cực nói, ở tu tiên giới truyền lưu rộng rãi, cũng không phải bí mật gì, xem ra, hắn vẫn cần đi săn giết yêu thú mới được.

“Đan dược bậc ba quá quý giá, chúng ta muốn mua một lọ đan dược bậc ba, vẫn là khá khó khăn, cho nên rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ sẽ lựa chọn phương thức săn giết yêu thú đi hóa giải bình cảnh. Vương đạo hữu, ba người chúng ta đang định đi săn giết yêu thú, còn thiếu hai người, các ngươi có hứng thú không?”

Tiêu Thiên Chính mỉm cười nói, giọng điệu rất thành khẩn.

Vương Trường Sinh có chút do dự, Vương Trường Sinh quen biết với bọn họ thời gian không dài, tự nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứng nhập bọn, nhưng Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính làm người không tệ, cộng thêm Vương Trường Phong còn kẹt ở Trúc Cơ tầng ba, hắn không có khả năng dừng lại ở phường thị Thái Nguyên thời gian quá dài.

Vương Trường Phong trái lại có chút động lòng, nhưng hắn và ba người bọn Triệu Vô Cực không có quá nhiều giao tình, sẽ không tùy tiện đáp ứng nhập bọn, thái độ của Vương Trường Sinh cũng rất quan trọng, Vương Trường Sinh nếu không đáp ứng, Vương Trường Phong cũng sẽ không một mình nhập bọn.

Lòng đề phòng người khác không thể không có, Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính làm người không tệ, nhưng cũng không đại biểu Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong sẽ tín nhiệm họ không có hạn chế.

“Vương đạo hữu, chúng ta trước đó không lâu vừa mới bái phỏng tộc thúc các ngươi Vương Minh Nhân Vương sư đệ, hắn nhờ ta mang một lá bùa truyền âm cho các ngươi, các ngươi xem đi!”

Triệu Vô Cực lấy ra một lá bùa truyền âm, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh do dự một lát, giáp mặt bóp nát bùa truyền âm, tiếng Vương Minh Nhân theo đó vang lên: “Nhị thập nhất ca, Trường Phong, Trường Sinh, mọi người có khỏe không? Ta ở Thái Nhất tiên môn rất ổn, sư phụ đối với ta cũng tốt lắm, ta sẽ cố gắng tu luyện, nhanh chóng Trúc Cơ, Triệu sư huynh cùng Tiêu sư huynh từng tới chơi vài lần, bọn họ đối với ta vẫn rất chiếu cố.”

Nghe xong đoạn lời này của Vương Minh Nhân, mặt Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong lộ vẻ vui mừng, chỉ cần Vương Minh Nhân sống tốt ở Thái Nhất tiên môn là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play