Hồ lô mở nắp ra, hơn trăm thanh phi đao màu đỏ từ trong đó bay ra, tranh nhau chém về phía Hỏa Nha vương. Đôi cánh Hỏa Nha vương bị thương, tốc độ thua xa trước đó, bị mấy chục thanh phi đao màu đỏ xuyên thủng thân thể, đầu cũng bị chém rụng, thi thể nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Hỏa Nha Vương vừa chết, Hỏa Nha khác tỏa ra chạy trốn, ba người bọn Vương Trường Sinh đánh rắn giập đầu, nhân cơ hội giết nhiều con Hỏa Nha bậc một.

Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, Băng Giao Kỳ nhanh chóng bay về phía hắn, rơi ở trên tay hắn.

Băng Giao Kỳ hào quang ảm đạm, trên mặt cờ có mấy lỗ nhỏ, cột cờ có vài vết nứt thật nhỏ, hư hao có chút nghiêm trọng, còn không biết có thể chữa được hay không.

Lúc này, Tiêu Thiên Chính thu hồi bản mạng pháp khí, đi tới.

Hắn ôm quyền với ba người bọn Vương Trường Sinh, khách khí nói:

“Tại hạ Tiêu Thiên Chính, đa tạ ân cứu mạng của ba vị đạo hữu, ba vị đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Ba người bọn Vương Trường Sinh cũng không giấu diếm, báo thật ra tục danh của mình.

Tiêu Thiên Chính và Triệu Vô Cực tu vi không thấp, giao hảo bọn họ, có lẽ có thể giúp Vương Minh Nhân.

Tiêu Thiên Chính nhìn thấy Băng Giao Kỳ trên tay Vương Trường Sinh, nghiêm mặt nói: “Vương đạo hữu, có thể mượn pháp khí này của ngươi để tại hạ xem xét một lần hay không?”

Vương Trường Sinh gật đầu, đưa Băng Giao Kỳ cho Tiêu Thiên Chính.

Tiêu Thiên Chính sau khi cẩn thận xem xét Băng Giao Kỳ, nghiêm nghị nói: “Nếu không phải vì cứu tại hạ, pháp khí của Vương đạo hữu cũng sẽ không hư hao thành như vậy, Vương đạo hữu nếu tin Tiêu mỗ, Tiêu mỗ nguyện ý mời người sửa cây Băng Giao Kỳ này, nếu là không thể sửa chữa, tại hạ có thể mời người luyện chế cho đạo hữu một món pháp khí hệ băng thượng phẩm, cũng luyện vào tinh hồn yêu thú bậc hai thượng phẩm, Vương đạo hữu ý như thế nào?”

Đoạn lời này của Tiêu Thiên Chính, khiến Vương Trường Sinh dâng lên sự kính trọng.

“Không cần, tại hạ chính là một vị luyện khí sư, ta có thể tự mình sửa, sẽ không làm phiền Tiêu đạo hữu.”



“Vương đạo hữu còn là một vị luyện khí sư bậc hai thượng phẩm?” Tiêu Thiên Chính có chút bất ngờ. Hắn nghĩ một chút, tháo xuống túi trữ vật của mình, đổ đồ vật bên trong ra, nghiêm túc nói: “Vương đạo hữu, ngươi đã có thể tự mình tu bổ, tại hạ sẽ không miễn cưỡng, nhưng phí dụng tiêu tốn, phải do ta bỏ ra. Trên người ta tạm thời không có nhiều linh thạch như vậy, mấy thứ này ngươi nếu để ý, ngươi cứ cầm đi, ngươi nếu không lấy gì cả, trong lòng tại hạ khó yên.”

Trong túi trữ vật của Tiêu Thiên Chính có không ít đồ vật, có linh dược, pháp khí, tài liệu yêu thú... các tài nguyên tu tiên thông thường.

Lúc này, Triệu Vô Cực đi tới, cười nói: “Vương đạo hữu, ngươi đừng khách khí với Tiêu sư đệ, hắn người này chính là như thế, có ân tất báo. Ngươi nếu lấy ít, hắn còn cảm thấy ngươi khinh thường hắn, ngươi đừng khách khí với hắn, nhìn trúng cái gì cứ lấy, tiền tài chính là vật ngoài thân, mấy thứ này so với tính mạng Tiêu sư đệ, không đáng giá nhắc tới.”

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh cũng không khách khí, ngồi xổm xuống, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.

“Ồ, trong này là cái gì vậy?”

Vương Trường Sinh cầm lấy một cái bình sứ màu lam to bằng bàn tay, thân bình truyền đến cảm giác mát lạnh.

“Trong này là hơn hai mươi cân Huyền Băng Hàn Thủy pha loãng, có thể dùng cho luyện đan hoặc luyện khí, Vương đạo hữu nếu thích, cứ cầm, ngươi lại chọn thêm mấy thứ, tính mạng của ta so với bình Huyền Băng Hàn Thủy này quý giá hơn nhiều.”

Vương Trường Sinh hơi động tâm, hỏi Tiêu Thiên Chính: “Tiêu đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, Huyền Băng Hàn Thủy này ngươi là từ đâu kiếm được?”

“Ta là từ Chấp Sự điện đổi, luyện chế vài loại đan dược chữa thương bậc hai, thêm vào linh thủy này, tỷ lệ thành đan cao hơn một chút.”

Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng mừng thầm một phen, cầm lấy bình sứ màu lam, cười nói: “Tiêu đạo hữu, ta muốn bình Huyền Băng Hàn Thủy này, thứ khác ngươi thu về đi! Ngươi đừng vội, ta đang luyện chế món pháp khí thuộc tính băng nào đó, cần gấp thiên địa linh thủy, ngươi nếu có thể giúp ta kiếm được một ít thiên địa linh thủy, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ta, không kiếm được thì thôi, coi như kết giao bạn bè. Thúc thúc ta cũng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, còn là đồng môn sư huynh đệ với các ngươi đó!”

“Vương đạo hữu, không biết thúc thúc ngươi họ gì tên gì? Người đỉnh núi nào?”

Vương Minh Giang mỉm cười, nói: “Xá đệ Vương Minh Nhân, nhập môn còn chưa đủ một năm, bái ở môn hạ Từ Tử Hoa Từ tiền bối.”

Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính nhìn nhau, bọn họ biết Từ Tử Hoa, nhưng bọn họ cũng không biết Từ Tử Hoa lại thu đệ tử.

“Đổi Huyền Băng Hàn Thủy cần không ít điểm cống hiến, Vương đạo hữu, ta không dám cam đoan có thể kiếm được quá nhiều, ngươi vẫn là chọn thêm mấy thứ đi!”



Vương Trường Sinh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tiêu đạo hữu, ta không phải khách khí với ngươi, ta chỉ cần Huyền Băng Hàn Thủy, ít nhiều đều không sao, coi như kết giao được người bạn.”

“Cái này... Được rồi! Ta sẽ cố hết sức.”

Triệu Vô Cực lấy ra thi thể Hỏa Nha vương cùng một cái bình sứ màu đen, đưa cho Vương Trường Sinh, cười nói: “Vương đạo hữu, số lượng Huyền Băng Hàn Thủy có hạn, chúng ta quả thật không dám cam đoan nhất định có thể kiếm được, con Hỏa Nha vương bậc hai thượng phẩm này cùng tinh hồn tặng cho ngươi, coi như là ta cảm tạ các ngươi ra tay cứu Tiêu sư đệ. Các ngươi đừng chối từ, nội đan đáng giá nhất ta đã lấy đi rồi, giá trị thi thể và tinh hồn kém nội đan, ra pháp khí, các ngươi thả ra con rối thú cũng có tổn hại, ngươi nếu không thu, ta và Tiêu sư đệ thật sự băn khoăn.”

“Vậy tại hạ từ chối thì bất kính.”

Vương Trường Sinh không chối từ nữa, tiếp nhận thi thể Hỏa Nha vương và tinh hồn của nó.

“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về phường thị, tìm một chỗ uống vài chén.”

Triệu Vô Cực đề nghị.

Ba người bọn Vương Trường Sinh cũng không chối từ, Triệu Vô Cực và Tiêu Thiên Chính làm người chính phái, biết ân báo đáp, đáng giá bọn họ kết giao.

Trên mặt đất phân tán không ít thi thể Hỏa Nha, Triệu Vô Cực chia thi thể đám Hỏa Nha này làm hai phần, ba người bọn Vương Trường Sinh được một phần.

Hơn nửa ngày sau, năm người bọn họ về tới phường thị Thái Nguyên.

Như Ý Lâu là tửu lâu nổi tiếng trong phường thị, Triệu Vô Cực làm chủ, ở Như Ý Lâu mở tiệc mời ba người bọn Vương Trường Sinh.

Bọn họ chén chú chén anh, vừa nói vừa cười.

“Vương đạo hữu, không ngờ huynh đệ hai người các ngươi đều là luyện khí sư bậc hai, đặc biệt Vương đạo hữu, tuổi không lớn, thế mà lại là luyện khí sư bậc hai thượng phẩm.”

Triệu Vô Cực uống một ngụm linh tửu, cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play