Không qua bao lâu, một hang động thiên nhiên lớn khoảng một mẫu xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một con mãng xà màu trắng hình thể thật lớn ghé vào góc trên bên trái, thân thể co thành một cục.
Trong hang đá có dấu vết giao chiến rõ ràng, vài món linh khí tàn phá tán rơi trên mặt đất, bụng mãng xà khổng lồ màu trắng máu tươi đầm đìa.
Uông Như Yên buông ra thần thức, nhìn quét toàn bộ hang động vài lần, sau khi xác nhận không có khác thường, mở miệng nói: “Thập bát đệ, Thanh Kỳ, Diệp đạo hữu, động thủ.”
Nàng lấy ra một cây tỳ bà màu xanh, ngón tay ngọc thon thon nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, một đợt tiếng tỳ bà vang lên dồn dập, mấy lưỡi đao gió cỡ lớn dài hơn một trượng bắn ra, chém về phía Băng Phong Mãng.
Vương Trường Hào lấy ra hai con rối thú khỉ vượn bậc hai, hàm dưới mở ra, đều phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to.
Vương Thanh Sơn triệu ra ba thanh phi kiếm màu xanh, bắt pháp quyết, phân hoá ra mấy trăm thanh phi kiếm màu xanh, tranh nhau chém về phía Băng Phong Mãng.
Diệp Triển Lăng thầm giật mình, lấy ra một cái hồ lô màu đỏ, phun ra mấy chục quả cầu lửa màu đỏ to bằng trái dưa hấu.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ không dứt, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của Băng Phong Mãng.
Băng Phong Mãng chẳng qua là yêu thú bậc hai hạ phẩm, căn bản không phải đối thủ của bốn vị tu sĩ Trúc Cơ, không qua bao lâu, nó đã chồng chất vết thương.
Nó mở ra cái mồm to như chậu máu, phun ra mười mấy cọc băng màu trắng trong suốt, sau đó nhanh chóng đánh về phía bốn người bọn Uông Như Yên.
Ánh mắt Uông Như Yên lạnh lùng, ngón tay ngọc thon thon nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, một làn sóng âm xanh thẳm bắn ra.
Mười mấy cây cọc băng màu trắng đánh ở trên sóng âm màu xanh, ùn ùn bay ngược đi. Vương Trường Hào bắt pháp quyết, đôi tay hai con rối khỉ vượn dùng sức đấm ngực một trận, đều phun ra một ngọn lửa màu đỏ so với vừa rồi càng thêm thô to, lóe lên đánh ở trên thân Băng Phong Mãng, ngọn lửa hừng hực bao phủ thân thể nó.
Một mảng lớn khí lạnh màu trắng tuôn trào ra, ngọn lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt.
Một đợt tiếng tỳ bà dồn dập vang lên, mười mấy lưỡi đao gió cỡ lớn to bằng ván cửa bắn nhanh đến, lục tục chém ở trên thân Băng Phong Mãng, trên thân Băng Phong Mãng bong ra nhiều miếng vảy, nơi vảy bong ra, là một mảng be bét máu thịt.
Diệp Triển Lăng biến đổi pháp quyết, hồ lô màu đỏ tỏa sáng rực rỡ, phun ra mấy quả cầu lửa cỡ lớn to bằng vại nước, nện ở trên thân Băng Phong Mãng.
“Ầm ầm ầm!”
Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ bao phủ thân thể Băng Phong Mãng.
“Cự Kiếm Thuật, chém cho ta.”
Vương Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, biến đổi pháp quyết, mấy trăm thanh phi kiếm màu xanh nhanh chóng tụ tập lại với nhau, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh, lóe lên nhập vào trong biển lửa, một tiếng hét thảm vang lên, đầu Băng Phong Mãng từ trong biển lửa lăn lông lốc ra.
Ngón tay ngọc của Uông Như Yên nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, một đợt tiếng tỳ bà trầm thấp vang lên, một mảng sóng âm xanh thẳm càn quét ra, nhanh chóng bay về phía biển lửa, ngọn lửa màu đỏ điên cuồng lóe lên rồi tắt.
Đầu Băng Phong Mãng bị chém rụng, máu chảy không dừng.
Diệp Triển Lăng thầm giật mình, một con yêu thú bậc hai hạ phẩm bị ba người bọn Uông Như Yên thoải mái tiêu diệt, nếu ba người bọn Uông Như Yên muốn giết nàng, nhắm chừng cũng sẽ không tốn bao nhiêu sức lực.
Nghĩ đến đây, nàng lui về hai bước, kéo giãn khoảng cách với ba người bọn Uông Như Yên.
Uông Như Yên vẫn chưa để ý tới Diệp Triển Lăng, nói với Vương Thanh Sơn: “Thanh Sơn, xem xem con Băng Phong Mãng này có nội đan hay không.”
Vương Thanh Sơn đáp một tiếng, bước nhanh đi lên phía trước, dùng phi kiếm cắt qua bụng Băng Phong Mãng, tay phải thò vào tìm tòi.
“Ồ, có nội đan, cửu thẩm.”
Hắn rút tay phải về, trên tay có một quả cầu màu trắng to bằng quả trứng gà, mặt ngoài quả cầu có vài sợi tơ máu.
Cổ tay hắn rung lên, quả cầu màu trắng liền bay về phía Uông Như Yên, vững vàng đáp ở trong lòng bàn tay Uông Như Yên.
“Yêu đan hệ băng bậc hai, thập bát đệ, Thanh Sơn, viên nội đan này ta muốn, khác tài liệu, các ngươi chia đi!”
Uông Như Yên chăn nuôi một đôi Bích Nhãn Hàn Tàm, đã là bậc một trung phẩm, chờ chúng nó lớn tới bậc một thượng phẩm, có thể cho chúng nó dùng viên yêu đan hệ băng bậc hai này, có lẽ Bích Nhãn Hàn Tàm có thể tiến vào bậc hai.
Trên mặt Diệp Triển Lăng nặn ra một nụ cười, thành khẩn nói: “Uông đạo hữu, đa tạ các ngươi hỗ trợ diệt trừ yêu vật này, Diệp gia chúng ta vô cùng cảm kích.”
Uông Như Yên cười gật gật đầu, nói: “Diệp đạo hữu, yêu vật này cũng diệt trừ rồi, ngươi có thể yên tâm rồi. Chúng ta còn có việc cần xử lý, ngươi trở về đi!”
Trong lòng Diệp Triển Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm ơn một tiếng, xoay người rời khỏi.
Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào xử lý thi thể Băng Phong Mãng, khống chế pháp khí chặt chém vách đá cùng mặt đất.
Bạch Vân lĩnh linh khí thưa thớt, vô duyên vô cớ xuất hiện một con yêu thú bậc hai, còn là yêu thú hệ băng, khẳng định có vấn đề.
Hoặc là gần đây có linh quả linh dược bậc hai, hoặc là phụ cận có mỏ quặng đặc thù.
Bọn họ đào ba thước đất, bổ vách đá ra nhiều hang hố, cũng chưa phát hiện khác thường.
“Xem ra vấn đề không phải ở đây, có thể phụ cận có mỏ quặng đặc thù, đi, chúng ta đến phụ cận dạo một chút.” Ra khỏi hang núi, ba người bọn Uông Như Yên dẫn theo mười tộc nhân Luyện Khí kỳ, chạy hết phạm vi trăm dặm, cũng chưa có bất cứ phát hiện nào, nhưng bọn họ ở trong một hang núi đã phát hiện một dòng sông ngầm.
Dòng sông ngầm cách Bạch Vân lĩnh không đến mười dặm, Bạch Vân lĩnh trong phạm vi trăm dặm cũng không có một yêu thú nào, đột nhiên toát ra một con Băng Phong Mãng bậc hai, thực sự cổ quái.
Trong hang núi linh khí thưa thớt, có lẽ Băng Phong Mãng là theo dòng sông ngầm tới Bạch Vân lĩnh.
Đang yên đang lành, Băng Phong Mãng vì sao phải tới Bạch Vân lĩnh an cư?
“Thanh Sơn, ngươi thường xuyên săn giết yêu thú, nói một chút cái nhìn của ngươi.”
Vương Thanh Sơn trầm ngâm một lát, nói: “Băng Phong Mãng kia hẳn là theo dòng sông ngầm này tới, dù sao phạm vi trăm dặm cũng không có một yêu thú nào, Diệp gia hẳn là cũng từng phái người truy tra nguồn gốc Băng Phong Mãng, bọn họ hẳn là hiểu biết tình huống dòng sông ngầm này, ta cảm thấy chúng ta có thể đi hỏi Diệp Triển Lăng một câu.”
“Cửu tẩu, cháu cũng cảm thấy Diệp Triển Lăng có vấn đề, cô ta khẳng định chưa nói thật với chúng ta, cô ta khẳng định biết tình huống dòng sông ngầm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT