Vừa dứt lời, mười mấy đạo linh quang từ phía chân trời nơi xa bay tới, rất nhanh đã đứng ở phụ cận Thanh Liên sơn.

Năm người bọn Lý Hải Phong sau khi tiêu diệt Độc Cổ Môn, Tây Tấn và Tây Lương quy mô xâm nhập Thục quốc, Thục quốc khẳng định không giữ được, ai binh lực nhiều, kẻ đó có thể chiếm cứ thêm một ít địa bàn. Lúc này, năm tông phái Ngụy quốc đã lún vào vũng bùn chiến tranh, muốn nhanh chóng bứt ra, căn bản không có khả năng.

Sau khi Độc Cổ Môn bị diệt, Ngũ Độc Tông và Độc Long Giáo cũng không kiên trì nổi nữa, chiến sự tiền tuyến thuận lợi, cần lượng lớn nhân thủ trấn thủ địa bàn chiếm lĩnh. Quảng Đông Nhân chém giết Khúc Hùng, kịp thời báo tin cho bốn người bọn Lý Hải Phong, công lao rất lớn, có thể chia một chén canh.

Bởi vì lo lắng môn phái lại bị tập kích, Quảng Đông Nhân tính điều động lực lượng gia tộc tu tiên, phái bộ phận đệ tử, tới Ninh Châu và Vân Châu điều động gia tộc tu tiên.

Vương Trường Sinh theo đệ tử Bách Linh Môn cùng nhau quay về, tính điều động tộc nhân ra tiền tuyến, trông coi địa bàn mới chiếm lĩnh.

Vương Trường Sinh hoàn toàn không ngờ được, vừa mới quay về Thanh Liên sơn, đã phát hiện có tặc nhân vây công Thanh Liên sơn.

“Chết tiệt, viện binh sao nhanh như vậy đã tới, mau rút.”

Nho sinh trung niên nhìn thấy mười mấy tu sĩ Trúc Cơ, sắc mặt biến đổi hẳn, vội vàng la lớn.

“Lúc này còn muốn đi? Lưu lại hết đi! Giết tộc nhân của ta, nợ máu trả bằng máu.”

Trong mắt Vương Trường Sinh tràn đầy sát ý, một hơi triệu ra tám con rối thú phi hành bậc hai, lao về phía ba tu sĩ Trúc Cơ.

“Diệp sư huynh, Lý sư huynh, mời các ngươi cùng nhau ra tay, tru sát đám tặc nhân tập kích Vương gia chúng ta.”

Vương Trường Tuyết mở miệng khẩn cầu, lấy ra pháp khí, công kích ba người bọn nho sinh trung niên.

Tặc nhân chỉ có ba tu sĩ Trúc Cơ, kẻ khác đều là Luyện Khí kỳ, tu sĩ Trúc Cơ của Bách Linh Môn tự nhiên sẽ không từ chối.

Mười mấy tu sĩ Trúc Cơ ra tay, tặc nhân không một ai lọt lưới, nho sinh trung niên chết thê thảm nhất, bị Kim Nguyệt Lưu Tinh Chùy đập thành thịt nát.

Vương Trường Tuyết bắt vài tên tu sĩ Luyện Khí, thi triển mê hồn thuật, từ trong miệng bọn họ biết được, bọn họ là con em Triệu gia của Sở quốc Triệu gia lĩnh, phụng mệnh đánh bất ngờ Thanh Liên sơn.



Từ trong miệng bọn họ, Vương Trường Sinh biết được bốn tông phái Sở quốc liên hợp ba tông phái Dược Vương Cốc xâm nhập Ngụy quốc, bọn họ chỉ là quân tiên phong, phụ trách cướp đoạt tài nguyên, tận khả năng sát thương tu sĩ Ngụy quốc.

Vương Minh Viễn chỉ huy tộc nhân dập tắt lửa, liệm thi thể tộc nhân.

Đệ tử dẫn đội của Bách Linh Môn tên Diệp Đồng, Trúc Cơ tầng năm.

“Sở quốc xâm nhập Ngụy quốc, lần này phiền toái rồi. Trần sư đệ, Tôn sư muội, Lưu sư muội, các ngươi lấy tốc độ nhanh nhất chạy về tông môn, báo cáo tình huống với Quảng sư thúc. Vương đạo hữu, các ngươi mau chóng an bài tộc nhân rút về hậu phương, ta cùng Lý sư đệ cần chạy tới nơi khác, cứu gia tộc tu tiên khác, tận khả năng cứu nhiều đồng đạo hơn, ngươi cũng không cần hội hợp với chúng ta, dàn xếp tốt tộc nhân, ngươi mang theo bộ phận nhân thủ tới Bách Linh Môn, chờ đợi điều khiển.”

Diệp Đồng rất quyết đoán, hạ đạt nhiều mệnh lệnh.

Vương Trường Sinh liên thanh đáp ứng, chỉ huy tộc nhân thu liễm thi thể.

Trải qua kiểm kê, một trận chiến này, Vương gia chết ba mươi hai người, hai người bối phận chữ Diệu còn sót lại chết ở trong kẻ địch đánh lén.

Vương Trường Nguyệt khóc chết đi sống lại, ôm thi thể Vương Diệu Tổ không chịu buông tay.

Vương Thanh Sơn trước mặt tộc nhân chết đi phát lời thề máu, tương lai nhất định diệt Triệu gia, nợ máu trả bằng máu.

Tâm tình Vương Trường Sinh rất đau thương, nếu hắn trở về sớm một chút, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Bốn tông phái Sở quốc liên hợp ba tông phái Dược Vương Cốc xâm nhập Ngụy quốc, Thanh Liên sơn là không thể tiếp tục nán lại nữa.

Cả tộc trên dưới hơn hai trăm người, mục tiêu quá lớn, di chuyển cực kỳ bất tiện.

Vương Trường Sinh tính chia tộc nhân làm ba bộ phận, trẻ con do Vương Minh Trung cùng Vương Trường Tuyết hộ tống đến phường thị Thanh Nguyệt, phường thị Thanh Nguyệt là năm tông phái liên hợp mở, phòng ngự nghiêm mật, Vương Trường Sinh hộ tống bộ phận người trẻ tuổi khỏe mạnh tới Bách Linh Môn, còn lại phụ nữ người già, xé chẵn ra lẻ, ẩn nấp ở thế tục giới, do Vương Trường Phong quản hạt.

Đề nghị này của Vương Trường Sinh được Vương Minh Trung và Vương Trường Phong đồng ý.

Bọn họ sau khi tế bái đơn giản tộc nhân chết đi, tộc nhân đều thu thập hành lý, chuẩn bị rút lui.



Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi cùng nhau ẩn nấp ở thế tục giới, Vương Trường Nguyệt theo Vương Trường Sinh tới Bách Linh Môn, trẻ con đám Vương Thanh Sơn theo Vương Minh Trung cùng Vương Trường Tuyết, hộ tống đến phường thị Thanh Nguyệt.

Phương án này là ổn thỏa nhất, vô luận một đám tộc nhân nào xuất hiện vấn đề, Vương gia đều không đến mức diệt tộc.

Hơn hai tháng sau, đoàn người Vương Trường Sinh chạy tới Bách Linh Môn, Tô Thừa sau khi nghiệm rõ thân phận, dàn xếp tộc nhân Vương gia ở trong hai khu sân nhà yên tĩnh, dặn dò bọn họ đừng chạy lung tung.

Tổng cộng sáu mươi bảy người trẻ tuổi khỏe mạnh, ở lại Bách Linh Môn.

Vương Trường Nguyệt còn chưa từ trong đau thương mất đi người thân đi ra được, ăn cơm không có khẩu vị gì, từ từ gầy yếu, trên gương mặt đáng yêu không nhìn thấy nụ cười nữa.

“Trường Nguyệt, muội như vậy không được, hại thân thể làm sao bây giờ. Nghe ca ca, ăn nhiều một chút, đây là linh thiện nhị phẩm ca nhờ Tô đạo hữu mời người làm, còn có đồ ngọt muội thích ăn nhất.”

Vương Trường Sinh quan tâm nói, chỉ vào một bàn đồ ăn ngon nói.

“Muội ăn không vào, muội bây giờ vừa nhắm mắt liền nhìn thấy bộ dáng gia gia chết thảm. Gia gia, bát thúc công, đại bá, bọn họ đều đã chết, bọn họ chết thật thảm.”

Vương Trường Nguyệt mắt đỏ hoe nói, mặt đầy nước mắt.

Vương Trường Sinh lau nước mắt trên mặt Vương Trường Nguyệt, an ủi: “Bọn họ sẽ không chết uổng, nếu có cơ hội, ca ca sẽ diệt Triệu gia, báo thù cho bọn họ. Muội nếu ngã xuống, làm sao báo thù cho bọn họ?”

“Muội ăn, muội nhất định phải báo thù cho đám người gia gia. Ca, muội nhất định phải trở thành trận pháp sư lợi hại nhất, bảo vệ tộc nhân.”

Vương Trường Nguyệt lau nước mắt, gò má mũi mĩm trẻ con lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Ca ca tin tưởng muội, muội nếu trở thành trận pháp sư lợi hại nhất, gia gia cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.”

Thời gian bình tĩnh chưa trôi qua được mấy ngày, Tô Thừa đã tìm tới cửa.

Sau khi Ngô Tử Phong chết, Tô Thừa đã được Quảng Đông Nhân thu làm đệ tử, bây giờ rất nhiều công việc của Bách Linh Môn đều do hắn xử lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play