“Lời cũng không thể nói như vậy, giá trị Phá Trận Châu vượt qua một vạn khối linh thạch, có tiền cũng không có chỗ bán, rất khó mua được, lúc tiêu diệt năm tu sĩ Trúc Cơ, chúng ta cũng sẽ xử lý, các ngươi dựa vào cái gì lấy sáu phần?”

Uông Thư Nguyên cũng không chịu nhượng bộ.

Vương Trường Sinh mỉm cười, lấy ra tám con rối thú bậc hai, nói: “Ta có thể cùng lúc khống chế tám con rối thú bậc hai, chia sáu bốn, các ngươi còn có ý kiến sao?”

Uông Thư Nguyên có chút bất ngờ, truyền âm câu thông vài câu với Uông Như Yên, đáp ứng.

Bọn họ sở dĩ vẫn lựa chọn công kích Đường gia, có liên quan với Độc Cổ môn phái ba đệ tử trấn thủ Đường gia. Đường gia lập tộc hơn một ngàn năm, quan hệ chặt chẽ với Độc Cổ môn, tài vật khẳng định không ít. Quan trọng nhất là, Đường gia khẳng định không thể ngờ được, bọn họ sẽ giết một cái hồi mã thương.

Xét thấy tình huống lần trước, hai nhà đều dẫn theo năm tu sĩ Luyện Khí.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Trường Sinh xuất hiện ở cửa thành, ngồi Lam Liên Chu, bay đi Thục quốc.

Sở quốc, dãy núi Thiên Vân.

Ba tông phái đám Dược Vương cốc và Uông gia thành lập một cái đồng minh, địa điểm ngay tại dãy núi Thiên Vân.

Trong tòa đại điện uy nghiêm nào đó, bốn người Trần Hồng Thiên, Lý Thế Hiền, Triệu Vân Tiêu và Uông Hoa Sơn đang bàn bạc cái gì.

“Cái gì? Ngụy quốc và Thục quốc khai chiến? Thục quốc muốn liên hợp Sở quốc, Đường quốc cùng Hàn quốc, bốn nước đánh Ngụy?”

Uông Hoa Sơn nhíu mày, do dự.

Một lần trước hắn đặt cược lầm cửa, Uông gia thiếu chút nữa diệt tộc, không ngờ vừa sống được mấy năm an ổn, lại phải khai chiến.

Nói thật, hắn không muốn tham chiến, nhưng hắn bây giờ cùng tiến cùng lui với ba tông phái đám Dược Vương cốc, căn bản không có khả năng muốn đặt thân ra ngoài sự việc.

“Năm tông phái Ngụy quốc điều động không ít gia tộc tu tiên, tụ tập ở Vạn Xà Cốc, nghe nói chỉ là giao chiến quy mô nhỏ, còn chưa khai chiến, nhắm chừng là đề phòng chúng ta. Bốn nước đánh Ngụy, có phần thắng rất lớn, bốn tông phái Sở quốc lo lắng tổn thất quá lớn, muốn kéo theo chúng ta, Tống quốc vốn là cố thổ của chúng ta, chúng ta đánh trở về là chuyện theo lý thường phải làm.”



Trần Hồng Thiên trịnh trọng nói.

Trên mặt Triệu Vân Tiêu lộ vẻ khó xử, nói: “Nhưng mấy người chúng ta đã lấy tâm ma thề, trong trăm năm không thể công kích Ngụy quốc, làm như vậy, về sau tiến giai Nguyên Anh kỳ độ khó rất cao.”

Lúc trước năm tông phái Ngụy quốc lấy mấy ngàn tù binh, ép thủ lãnh ba tông phái đám Dược Vương cốc lấy tâm ma thề, trong trăm năm không thể công kích Ngụy quốc, lúc này mới đồng ý buông tha mấy ngàn tù binh.

“Cho dù không có tâm ma này, chúng ta nhất định có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ? Chúng ta rúc ở núi Thiên Vân cái nơi nát bét này, muốn phát triển cực kỳ gian nan, bốn tông phái Sở quốc kiêng kị chúng ta, lo lắng chúng ta đảo khách thành chủ, Tống quốc mới là gốc rễ của chúng ta, hơn nữa, lấy tâm ma thề là chúng ta, Liễu sư muội cũng chưa lấy tâm ma thề, Liễu sư muội nếu là dẫn người công kích Ngụy quốc, ta không ngăn được, nghiêm khắc mà nói, lão phu cũng không tính là trái với lời thề.”

Đôi mắt Uông Hoa Sơn sáng ngời, hỏi: “Trần đạo hữu, ý của ngươi là, để Liễu tiên tử dẫn đội? Chúng ta không cần đi?”

Trần Hồng Thiên nghe vậy, trong lòng có chút phản cảm, nếu không phải bên ngoài có kẻ địch mạnh, thêm một vị tu sĩ Kết Đan thì thêm một phần lực lượng, hắn đã sớm diệt Uông Hoa Sơn.

“Không sai, lần trước chúng ta bị Đường quốc lừa, ai biết một lần này có thể lại bị lừa hay không, lòng người khó dò, ta tính để Liễu sư muội dẫn đội, đại biểu chúng ta xuất chiến, dẫn một trăm tu sĩ Trúc Cơ cùng ba trăm tu sĩ Luyện Khí, thắng tốt nhất, cho dù thua, chỉ cần Liễu sư muội bình an trở về là được.”

Lý Thế Hiền nhíu mày, nói: “Ngụy quốc và Thục quốc còn chưa khai chiến, bây giờ xâm nhập, vậy chẳng phải là làm cây thương cho bốn tông phái Sở quốc dùng sao!”

“Chúng ta lo lắng bị bốn tông phái Sở quốc dùng làm mũi thương, bốn tông phái Sở quốc cũng lo lắng bị Thục quốc dùng làm mũi thương, chúng ta thương lượng, chờ Thục quốc và Ngụy quốc khai chiến, chúng ta lại xuất chiến, chúng ta bây giờ cần triệu tập nhân thủ, chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.”

“Nếu là như vậy, còn tạm được.”

Ba người bọn Triệu Vân Tiêu đều bày tỏ đồng ý, Uông Hoa Sơn cũng khó mà nói không, miệng hắn đáp ứng, trong lòng tràn đầy ưu sầu.

Một trận chiến này, Uông gia còn không biết phải chết bao nhiêu người đâu! Cũng không biết đám người Uông Thư Nguyên thế nào, hy vọng đừng ở tiền tuyến đụng phải Uông Thư Nguyên.

Bốn nước đánh Ngụy, Ngụy quốc lần này phiền rồi, không bảo đảm sẽ điều động Uông Thư Nguyên ra tiền tuyến.

Đại chiến sắp nổi lên, mưa gió sắp đến.

Thục quốc, quận Hán Trung.



Giờ tý, đêm dài yên tĩnh.

Căn phòng bí mật nào đó, Lục Ngạo Thiên nằm úp trên mặt đất, trong căn phòng đá tràn ngập một mảng lớn khói độc màu đen, bụng phình to không chỉ gấp đôi, khuôn mặt cũng sưng lên, cả người thoạt nhìn giống như một quả cầu thật lớn.

Hắn tu luyện là Bách Độc Cáp Mô Công, công pháp này lợi dụng khói độc chướng khí rèn luyện thân thể, hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.

“Ộp ộp!”

Hai tiếng cóc kêu vang lên trầm thấp, Lục Ngạo Thiên há mồm hít, khói độc trong phòng bí mật lũ lượt ùa vào trong mồm của hắn, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, tựa như đang thừa nhận thống khổ nào đó.

Hắn rống to hai tiếng, ngoài thân hắc quang nở rộ, trên người toát ra những cục mụn, cả người như một con cóc khổng lồ.

Sau một đợt tiếng cóc kêu “Ộp ộp” vang lên, cái bụng phồng lên của Lục Ngạo Thiên lõm xuống, chậm rãi khôi phục bình thường, trên mặt lộ ra thần thái hưởng thụ.

“Chỉ cần có đủ Mặc Vân Chướng Khí, không cần tới năm năm, ta có thể tiến vào Trúc Cơ tầng bảy.”

Lục Ngạo Thiên lẩm bẩm, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Hắn vừa dứt lời, căn phòng đá kịch liệt lắc lư.

“Không ổn, địch tấn công.”

Lục Ngạo Thiên biến sắc, hắn vội vàng mở ra cửa chính căn phòng bí mật, rất nhanh đã xông ra ngoài.

Rất nhanh, hắn đã xuất hiện ở trong một cái sân u tĩnh.

Trên trời có mười lăm con rối phi hành thú bậc hai lượn lờ, thỉnh thoảng phun ra từng đạo kiếm quang màu xanh, đánh lên kiến trúc bên dưới, tiếng nổ vang lên không ngừng, lửa hừng hực cháy, mơ hồ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết.

“Đáng chết, hộ tộc đại trận sao nhanh như vậy đã bị kẻ địch phá vỡ, ngay cả cơ hội cảnh báo cũng không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play