Hai bên bàn bạc hơn một canh giờ, lúc này mới tan cuộc.
Sau khi tiễn bước Triệu Ngưng Hương, Vương Trường Sinh triệu tập tộc lão họp, phân công nhiệm vụ cho mỗi người.
Vương Trường Sinh bảo người ta làm một bàn rượu và đồ ăn ngon, chiêu đãi năm tu sĩ Trúc Cơ bọn Tô Thừa.
“Tô đạo hữu, về sau chúng ta cần ăn cơm ở trong một cái nồi rồi, tâm ý nho nhỏ, không tính là gì cả, còn xin các vị đạo hữu đừng chê.”
Vương Minh Giang kính Tô Thừa một chén rượu, lấy ra năm túi trữ vật, chia cho năm người bọn Tô Thừa, mỗi người một ngàn khối linh thạch.
Nhận lấy linh thạch, ý cười trên mặt năm người bọn Tô Thừa càng đậm hơn. Tô Thừa cười nói: “Vương đạo hữu khách khí rồi, Tô mỗ cảm ơn.”
“Tô đạo hữu, tin tức Tống quốc chiến bại tạm thời còn chưa truyền khắp toàn bộ Tống quốc, chúng ta có chút việc riêng muốn làm, chuyện thu nạp gia tộc tu tiên khác, có thể ngày mai đi làm hay không?”
Vương Trường Sinh khách khí nói, thời gian một ngày, Vương gia có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Lần đại chiến này, hai nhà Trần Hoàng cũng bị điều động, khi Vương Trường Sinh tới trông coi mỏ linh thạch, Hoàng Hải Minh và Trần Hiền Nhân đều đã chết trận, đây chính là cơ hội tốt của Vương gia, thâu tóm hai nhà Trần Hoàng, chẳng những có thể bù lại tổn thất, thực lực Vương gia còn có thể có điều tăng lên. Quan trọng nhất là, lần này mở rộng được Bách Linh môn ủng hộ, Vương gia rất tự tin.
“Ngày mai? Đây là việc Quảng sư thúc dặn dò, chúng ta không dám lơi lỏng, nếu chậm trễ việc lớn của Quảng sư thúc, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm.”
Tô Thừa một bộ dáng rất khó xử.
Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra nụ cười thành khẩn, nói: “Như vậy đi! Tô đạo hữu, ba canh giờ, cho chúng ta ba canh giờ, sau khi xong việc, chúng ta có báo đáp lớn khác.”
“Ba canh giờ? Được rồi! Vương đạo hữu yên tâm đi là được, có chúng ta, tuyệt đối sẽ không để bọn đạo chích đến Vương gia quấy rối.”
Tô Thừa hơi do dự, đáp ứng.
Ăn uống no đủ, Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang đều mang theo hai mươi tộc nhân, phân biệt đi Hoàng gia cùng Trần gia.
Lúc này, đang là buổi trưa.
Gia chủ Hoàng gia là Hoàng Thắng Văn, Luyện Khí tầng năm.
Hoàng Thắng Văn còn không xác định tin tức Tống quốc tan tác, Vương Trường Sinh dẫn hơn hai mươi tộc nhân tới cửa, điều này làm hắn có chút khẩn trương.
Hắn không dám mở ra trận pháp, sợ Vương Trường Sinh mượn cơ hội tấn công Hoàng gia.
“Hoàng đạo hữu đã chết trận ở tiền tuyến, ba tông môn Tống quốc đã rút khỏi Tống quốc. Hoàng đạo hữu, Vương gia chúng ta là tới giúp ngươi, biết điều, ngươi mở ra trận pháp.”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa lấy ra năm con rối thú bậc hai, lượn lờ trên không chỗ ở của Hoàng gia.
Trong lòng Hoàng Thắng Văn kêu khổ không ngừng, do dự không quyết định được.
“Cho ngươi thời gian mười nhịp thở, biết điều, mở ra trận pháp, nếu không đừng trách ta không khách khí. Hoàng đạo hữu đã chết, ta sẽ thay Hoàng đạo hữu chiếu cố tốt Hoàng gia các ngươi.”
Vương Trường Sinh lạnh lùng nói, bắt pháp quyết.
Năm con rối phi hành phân biệt phóng ra lưỡi đao lửa màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh, đánh ở trên trận pháp, vang lên một đợt tiếng nổ thật lớn.
“Vương tiền bối, đừng đánh nữa, ta lập tức mở ra trận pháp.”
Hoàng Thắng Văn hô to một tiếng, triệt hồi trận pháp.
Không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, trận pháp mạnh nữa, cũng có một ngày bị công phá, đến lúc đó, Hoàng gia chỉ sợ cũng bị huyết tẩy.
Vương Minh Chiến dẫn mấy tộc nhân hạ xuống, thu trận bàn trên tay Hoàng Thắng Văn, cũng tập trung tộc lão Hoàng gia ở trong một sân nhà, Vương Trường Sinh lúc này mới hạ xuống.
“Vương tiền bối, cha ta thật sự mất rồi?”
Hoàng Thắng Văn tiến lên một bước, khẩn trương hỏi.
“Ừm, Hoàng đạo hữu qua đời rồi, hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, ta sẽ thay Hoàng đạo hữu chiếu cố tốt Hoàng gia, có thập nhất đệ muội tầng quan hệ này, chỉ cần các ngươi thành thành thật thật, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.”
Trên mặt Hoàng Thắng Văn lộ ra vẻ mặt đau thương, thở dài một hơi, lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh: “Vương tiền bối, đây là toàn bộ sản nghiệp cùng tộc nhân của Hoàng gia chúng ta, mời ngươi xem.”
Vương Trường Sinh có chút bất ngờ: “Ngươi biết ta sắp đến?”
“Phụ thân trước khi rời khỏi, đã an bài xong hậu sự, nếu là ông không về được, Hoàng gia nguyện ý tôn Vương gia làm chủ, sai đâu đánh đó, hàng năm cung phụng.”
Hoàng Thắng Văn thành khẩn nói.
“Cung phụng? Đến lúc này rồi, ngươi cảm thấy ta là đến đòi lợi ích? Nói thật với ngươi đi! Vương gia chúng ta đã đầu phục Bách Linh môn, toàn bộ sản nghiệp của Hoàng gia các ngươi do chúng ta tiếp thu, về phần tộc nhân Hoàng gia các ngươi, muốn rời khỏi thì rời khỏi, muốn lưu lại thì lưu lại, chúng ta sẽ sắp xếp thích đáng. Có một số việc phải nói trước với các ngươi, nếu lựa chọn lưu lại, thì đừng giở trò, nếu không đừng trách ta không để ý tình cảm.”
Ngay từ đầu, tộc nhân Hoàng gia khẳng định không phục, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ chậm rãi quên mình họ Hoàng, hoàn toàn dung nhập Vương gia.
“Vương tiền bối yên tâm, phụ thân đã dặn dò sẵn, chúng ta biết làm thế nào. Không nói dối ngài, thứ ta biết đều ở trong ngọc giản, cái khác ta thật sự không biết.”
Hoàng Hải Minh đã sớm để lại sự chuẩn bị, năm đó tộc nhân ba nhà bị tập kích, đều là tác phẩm của hắn, mục đích là đục nước béo cò, cháu nội Hoàng Hải Minh cùng mấy tộc nhân thiên phú khá tốt đã tìm nơi an toàn trốn đi tu luyện, Trúc Cơ thành công sẽ quay về quận Trường Bình, vung tay kêu gọi, Hoàng gia có thể tiếp tục kéo dài.
Thật ra tu luyện ở Hoàng gia an toàn nhất, nhưng Tống quốc mưa gió sắp đến, một khi Hoàng Hải Minh bị điều động, trong tộc cũng không an toàn.
Hoàng Hải Minh gả hai cháu gái cho Vương gia và Trần gia, chính là dự phòng một ngày này.
“Hy vọng đi!”
Có Hoàng Thắng Văn phối hợp, Vương Trường Sinh rất thuận lợi tiếp thu Hoàng gia.
Trừ bộ phận nhỏ tộc nhân Hoàng gia rời khỏi, tộc nhân khác phần lớn đều ở lại.
Hoàng gia chiếm cứ một cái linh mạch bậc hai trung phẩm, hai mươi mẫu linh điền, hai cây trà bậc một, hai cây linh quả bậc hai, hai cái giếng linh bậc một thượng phẩm, chín mươi bảy tộc nhân, hơn một vạn khối linh thạch, còn có một chút tài liệu thượng vàng hạ cám, tài liệu bậc hai, phù triện bậc hai, pháp khí đều không có. Hiển nhiên, Hoàng Hải Minh đã sớm dời đi tài vật, khẳng định có tộc nhân tư chất không tệ mang theo đại bộ phận tài vật rời khỏi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT