“Bốn tông môn Đại Tống vẫn luôn chèn ép Uông gia chúng ta, bọn họ khai chiến với Ngụy quốc, liên quan gì tới chúng ta, nói dễ nghe đất ba quận, nơi linh khí dư thừa một chút, bọn họ khẳng định không bỏ qua. Lão tổ tông, ta thấy đừng để ý bốn tông môn Đại Tống, để bọn họ đánh đi, đánh tương đối rồi, chúng ta lại ra kiếm lợi.”
Uông Thư Nguyên trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Tam bá, chúng ta nếu là từ chối, bốn tông môn Đại Tống nếu đắc thắng, khẳng định sẽ càng thêm chèn ép chúng ta, nếu là bốn tông môn Đại Tống thất bại, chúng ta cũng không dễ sống, dù sao cơ nghiệp chúng ta ở Tống quốc, mấy năm nay, tuy chúng ta ở mấy nước lân cận mở cửa hàng làm ăn, nhưng không thể chiếm cứ một địa bàn, chỉ có thể thuê mấy cửa hàng, một lần này đại chiến, có lẽ là cơ hội của chúng ta. Đương nhiên, bốn tông môn Tống quốc khẳng định không có ý tốt, nói không chừng là muốn mượn chiến sự lần này suy yếu lực lượng chúng ta, chất nhi (cháu) cảm thấy, chúng ta có thể tham chiến, nhưng phải lấy được đủ lợi ích, nếu là trước khi khai chiến, có thể lấy được mấy viên Trúc Cơ Đan thì tốt rồi.”
“Tứ ca nói không sai, không có địa bàn, chỉ dựa vào mấy cửa hàng, không kiếm được bao nhiêu linh thạch, có địa bàn, có thể gieo trồng linh cốc linh dược, hoặc là dự trữ nuôi dưỡng linh thú linh ngư, nhưng chúng ta cần đề phòng bốn tông môn Đại Tống, không thể phái ra quá nhiều tu sĩ Trúc Cơ, chuyến đi Quỷ Uyên lần trước, chúng ta đã chết hai vị tu sĩ Trúc Cơ, còn dùng mất một tấm phù bảo.”
Bởi vì Uông gia không muốn đầu nhập vào bất cứ một phái nào, bị bốn tông môn lớn chèn ép, địa bàn không đủ nhiều, Uông gia không thể bồi dưỡng ra nhiều tu sĩ Trúc Cơ hơn, cửa hàng cần nộp tiền thuê, còn có phí tổn nhân lực, địa bàn có thể trồng linh cốc linh dược, nuôi dưỡng linh ngư, cuồn cuộn không ngừng sáng tạo tài phú.
“Ừm, lão phu cũng là ý tứ này, nhưng ba quận quá ít, lão phu đàm phán về giá cùng bọn họ tiếp, đòi thêm một ít địa bàn, đòi thêm mấy viên Trúc Cơ Đan. Đúng rồi, mang bộ phận tộc nhân Trúc Cơ kỳ điều động trở về, lượng lớn tộc nhân tới tiền tuyến tác chiến, trong tộc trống rỗng, không có ai trấn thủ không được.”
Uông Thư Nguyên nhướng mày, nghi hoặc nói: “Tam bá, không phải có ngài sao? Ngài muốn ra tiền tuyến?”
“Ừm, nếu là lão phu không ra tiền tuyến trông coi, có lợi cũng không kiếm được, với lại, lão phu ra tiền tuyến, cũng có thể chiếu cố tộc nhân tham chiến, nếu lão phu không đi, nói không chừng tộc nhân tham chiến bị coi là vật hi sinh.”
“Đoạn thời gian trước Như Yên gửi thư, Vương Trường Sinh trước kia giúp chúng ta luyện khí có việc rời khỏi, Linh Binh các cách hồ Lam Nguyệt chúng ta quá xa, vận chuyển hàng hóa cực kỳ bất tiện, nàng đề nghị tạm thời đóng cửa.”
“Ừm, vậy thì triệu hồi nàng đi!”
Bảy tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Thanh Liên sơn, gian phòng bí mật nào đó.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn, trước người đặt một cái hồ lô màu lam, ngoài thân bao phủ một tầng ánh sáng màu lam.
Một lát sau, ánh sáng màu lam ngoài thân hắn biến mất, đôi mắt mở ra, trong ánh mắt hiện lên vài phần vui sướng.
Hắn đứng dậy, thân hình mơ hồ, một hóa bảy, bảy Vương Trường Sinh giống nhau như đúc.
Hắn thu lại pháp quyết, sáu Vương Trường Sinh hóa thành các điểm sáng màu lam tán loạn.
“Rốt cuộc Trúc Cơ tầng bốn rồi.”
Vương Trường Sinh lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy nét vui mừng.
Nửa năm trước, Uông Như Yên nhờ người đưa tới năm mươi cân Huyền Âm Linh Thủy, Vương Trường Sinh mượn dùng năm mươi cân Huyền Âm Linh Thủy này, thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng bốn.
Ngoài ra, Vương Trường Sinh còn luyện chế ra một món pháp khí trung phẩm, Thanh Hổ Cung, dùng gân Thanh Phong Hổ bậc hai cùng Thanh Vân Trúc hai trăm năm luyện chế thành, trừ cung, còn có mười mấy mũi tên, trong đó ba mũi tên là pháp khí hạ phẩm.
Vài tiếng “Chít chít” từ trong túi linh thú bên hông Vương Trường Sinh truyền đến, hắn vỗ túi linh thú bên hông, Song Đồng Thử từ trong đó bò ra.
Chuyến đi Bạch Long Cốc vài năm trước, hắn dùng hai con rối bậc hai đổi được nội đan yêu thử* bậc hai hạ phẩm, Song Đồng Thử sau khi dùng, vẫn luôn ngủ say, bây giờ thế mà đã tỉnh rồi.
* Thử: con chuột
Xem khí tức trên thân nó phát ra, thế mà đã đạt tới bậc hai hạ phẩm.
Song Đồng Thử tiến vào bậc hai, mặt Vương Trường Sinh mừng như điên, lấy khứu giác nhạy bén của nó, hẳn là có thể tìm được linh dược số năm tuổi cao hơn nhỉ! Nhưng Song Đồng Thử bây giờ béo hơn rất nhiều, tròn vo, không biết hành động có chịu ảnh hưởng hay không.
Vương Trường Sinh cho nó ăn hai trái linh quả, thu nó về túi linh thú.
Hắn tới trong góc, mấy trăm con Thôn Kim Nghĩ* bò ở trên một đống rối gỗ hỏng.
* kiến nuốt vàng
Tài liệu luyện khí báo hỏng, đều cầm cho Thôn Kim Nghĩ ăn, Thôn Kim Nghĩ cái gì cũng không từ chối, sau khi dùng ăn lượng lớn tài liệu luyện khí, kiến chúa đã tiến vào bậc một thượng phẩm, thân thể tròn vo, dài khoảng một thước.
Thôn Kim Nghĩ sức ăn rất lớn, hơn năm trăm con Thôn Kim Nghĩ, mỗi tháng đều phải ăn hết mấy trăm cân tài liệu luyện khí, cũng may nguồn chủ yếu của Vương gia dựa vào luyện khí cùng chế con rối, có không ít tài liệu báo hỏng, những tài liệu này đều lấy để nuôi Thôn Kim Nghĩ.
Tiến vào bậc hai, Thôn Kim Nghĩ mới có thể đao thương bất nhập.
Ra khỏi căn phòng bí mật, Vương Trường Sinh tới Diễn Công đường, chỗ tộc nhân tu luyện pháp thuật.
Hắn còn chưa đi vào Diễn Công đường, đã nghe được một đợt tiếng nổ vang thật lớn.
Trên quảng trường đá rộng rãi bày mười mấy tấm bia đá màu đen, mấy chục tộc nhân đang luyện tập pháp thuật, Hỏa Cầu Thuật, Băng Trùy Thuật, Thổ Tiễn Thuật, Phong Nhận Thuật.
Linh quang khác nhau, tiếng nổ không ngớt.
Mấy tộc lão hàng chữ Diệu đang khống chế con rối thú đối chiến, con rối thú hoặc dùng miệng cắn, hoặc dùng móng vuốt cào, hoặc dùng nắm tay đập.
Những người này đều là tộc nhân chuẩn bị lên chiến trường, nhiều vị tộc lão hàng chữ Diệu cũng ở bên trong, bối phận cao nhất là Vương Diệu Hoan.
Nếu bốn tông môn Đại Tống có mộ binh, Vương Trường Sinh sẽ dẫn bọn họ lên chiến trường.
“Trường Sinh, sao ngươi tới đây? Khai chiến rồi?”
Vương Diệu Hoan có chút khẩn trương hỏi.
Vương Trường Sinh lắc đầu, quan tâm hỏi: “Không có, ta chỉ là tới nhìn qua. Thập nhị thúc công, tộc nhân thao luyện thế nào?”
Vương Diệu Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Mỗi ngày nắm tấm bia chết luyện, có chút buồn, tấm bia chết chung quy là tấm bia chết, nếu có thể thực chiến thì càng tốt.”
“Ta hôm nay là muốn dẫn một đám tộc nhân biểu hiện tương đối tốt đi săn giết yêu thú, thực chiến mới có thể nâng cao trình độ chiến đấu, rèn luyện phối hợp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT