Vương Trường Sinh nhíu mày, cau mày hỏi: “Thanh Trạch, ta không phải bảo ngươi đi theo Uông lão làm việc sao? Ngươi đang làm gì?”
“Vương tiền bối, không trách hắn, ta uống rượu một mình nhàm chán, liền bảo hắn bầu bạn với ta, ngươi muốn trách thì trách ta là được.”
Uông Thư Xung giải thích thay Vương Thanh Trạch.
Sắc mặt Vương Trường Sinh giãn ra nói: “Xem ở trên phần Uông lão, lần này bỏ qua. Đi thôi, theo ta trở về.”
Vương Thanh Trạch đáp lại một tiếng, nói một tiếng với Uông Thư Xung, theo Vương Trường Sinh đi ra ngoài.
Tới đại sảnh, Uông Như Yên vừa lúc đi xuống lầu.
Uông Như Yên mỉm cười với Vương Trường Sinh, hỏi: “Vương đạo hữu, thế nào? Làm đã quen chưa?”
“Cũng được, Uông tiên tử, Vương mỗ về tắm rửa thay quần áo, gặp ở Bách Hương lâu.”
Uông Như Yên cười đáp ứng, nhìn theo Vương Trường Sinh rời khỏi.
“Như Yên, tiểu tử này nhanh như vậy đã mời cháu ăn cơm, hẳn là có ý tứ đối với cháu.”
Uông Thư Xung đã đi tới, ợ no một cái, trêu ghẹo.
Uông Như Yên nghe vậy, gò má thanh tú che kín rặng mây đỏ, đỏ mặt nói: “Thập bát thúc, ngài nói lung tung gì thế, cháu không có gì với Vương đạo hữu.”
“Thúc biết cháu không có gì với hắn, hắn thì không nhất định, tiểu tử này gọi ta Uông lão, khách khí như vậy, bày rõ có ý tứ đối với cháu, nếu không phải thúc là thập bát thúc của cháu, hắn sẽ không đối với ta khách khí như vậy. Cháu phải tinh mắt, đừng bị hắn lừa, nam sợ làm nhầm nghề, nữ sợ gả nhầm chồng.”
Uông Thư Xung thiện ý nhắc nhở.
“Biết rồi, thập bát thúc, ngài đừng cả ngày uống rượu, làm việc xong rồi uống cũng không muộn.”
“Hề hề, sáng nay có rượu sáng nay say, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, thúc có chừng mực.”
Về tới chỗ ở, Vương Thanh Trạch thành thật báo cáo với Vương Trường Sinh hắn hôm nay đã làm cái gì.
“Ngươi phải làm tốt quan hệ với Uông Thư Xung này, ngày sau có tác dụng lớn, biết chưa?”
Vương Thanh Trạch thành thật gật đầu, nói: “Cháu biết rồi, cửu thúc, thúc có phải đang theo đuổi Uông tiền bối cháu gái Uông Thư Xung hay không?”
“Ai nói với ngươi?”
“Không có ai nói với cháu, cháu tự mình đoán, Uông Thư Xung nhắm chừng cũng nhìn ra chút gì rồi, lão thăm dò cháu tình huống của thúc, nhưng cháu nhớ kỹ thúc dặn dò, một hỏi ba không biết, vốn cháu là muốn nói tốt giúp thúc, nhưng nghĩ lại, chúng ta là chú cháu, lời nói của cháu, Uông Thư Xung chưa chắc tin tưởng, có thể sẽ tạo hiệu quả ngược, cháu liền không nói.”
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khen ngợi, lấy ra một cái ngọc giản màu lam, đưa cho Vương Thanh Trạch, nói: “Trong này là một ít tri thức luyện khí cơ sở, ngươi cầm xem đi! Đừng truyền ra ngoài, có cái gì không hiểu, ngày mai lại hỏi ta.”
“Cám ơn cửu thúc, cháu về trước xem phòng.”
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Vương Trường Sinh đến thẳng Bách Hương lâu.
Hắn ngày hôm qua đã đặt sẵn phòng, đến phòng, hắn gọi một ấm linh trà, yên lặng chờ Uông Như Yên.
Chỉ một lát, bên ngoài truyền đến một đợt tiếng đập cửa, tiếng Uông Như Yên đã vang lên: “Vương đạo hữu, để ngươi đợi lâu rồi, tiểu muội đến đây.”
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, bước nhanh đi qua, mở cửa phòng.
Uông Như Yên đã đổi một bộ đồ, nàng mặc váy mềm màu xanh, trang điểm nhẹ.
Vương Trường Sinh mời Uông Như Yên vào trong phòng, đưa một quyển thực đơn thật dày cho Uông Như Yên, cười nói: “Uông tiên tử, không biết ngươi thích ăn gì, ta còn chưa gọi món, ngươi muốn ăn gì?”
“Vương đạo hữu khách khí rồi, tiểu muội không kiêng gì cả, ngươi tới gọi món đi!”
“Vậy được, vậy Vương mỗ gọi trước mấy món, nếu không đủ, Uông tiên tử lại gọi.”
Vương Trường Sinh gọi tiểu nhị đến, gọi bảy món ăn một món canh, chua cay mặn ngọn bốn loại khẩu vị đều có.
Khi thức ăn còn chưa đưa lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bắt đầu nói chuyện phiếm.
Uông Như Yên nói rất ít, thỉnh thoảng hòa theo hai câu, một bộ dáng ứng phó câu chuyện.
Vương Trường Sinh thấy tình hình này, chuyển đề tài đến trên luyện khí, Uông Như Yên mới nói nhiều hơn một chút.
Không qua bao lâu, đồ ăn đã bưng lên.
Uông Như Yên nói rất ít, Vương Trường Sinh biết không nên nóng vội, nhưng hắn chú ý tới, Uông Như Yên ăn thức ăn tương đối thanh đạm, món ăn hấp luộc gắp nhiều một chút, thức ăn cay không hề động vào.
Non sau canh giờ nửa, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên không có hứng thú tán gẫu thêm, cười nói: “Uông tiên tử, hôm nay chỉ đến nơi đây đi! Ngày mai còn cần tiếp tục luyện khí.”
“Được, ngày khác có rảnh, tiểu muội làm chủ.”
Khi hai người ra khỏi phòng, một giọng nói tràn ngập vui sướng chợt vang lên: “Uông tiên tử, ngươi cũng tới nơi này dùng bữa sao?”
Vương Trường Sinh theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một nho sinh áo trắng nhã nhặn bước nhanh đi tới, trên mặt tràn đầy nét vui mừng.
“Ừm, cùng Vương đạo hữu ăn bữa cơm rau dưa, Tống đạo hữu, ngươi cũng tới nơi này dùng bữa sao?”
Uông Như Yên cười gật gật đầu, giọng điệu khá bình thản.
“Ta đụng phải Lý đạo hữu bạn cũ Bạch Vân quan, dùng bữa với hắn ở nơi này.”
Nho sinh áo trắng chỉ vào một nam tử trung niên đeo một thanh kiếm gỗ màu xanh phía sau nói.
Vương Trường Sinh nhìn thấy nam tử trung niên, ở sâu trong ánh mắt lướt qua một mảng kinh ngạc.
Nam tử trung niên không phải ai khác, chính là tên tu sĩ Trúc Cơ kia ở Thiên Vân các tranh chấp với Vương Thanh Trạch.
Hắn kinh ngạc không phải đụng tới nam tử trung niên, mà là xuất thân của người này.
Bạch Vân quan là một trong bốn môn phái lớn của Sở quốc, thuộc về môn phái chính đạo, nhưng vì sao Vương Thanh Trạch nói, nhìn thấy nam tử trung niên rất sợ hãi, không lẽ đệ tử môn phái tu tiên đều thích ức hiếp tu sĩ cấp thấp hay sao? Hay là nói nam tử trung niên làm người tương đối mãnh liệt, hoặc là nói công pháp tu luyện có chút đặc thù?
Lúc này, nam tử trung niên đã đi tới, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, ôm quyền nói với hai người: “Tại hạ Lý Thiên Chính, ra mắt hai vị đạo hữu.”
“Tiểu muội Uông Như Yên, ra mắt Lý đạo hữu.”
“Tại hạ Vương Trường Sinh, ra mắt Lý đạo hữu.”
Uông Như Yên và Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, vội vàng hoàn lễ.
Nho sinh áo trắng nhìn về phía Vương Trường Sinh, mỉm cười: “Uông tiên tử, sao chưa từng nghe ngươi nói tới Vương đạo hữu, sớm biết Vương đạo hữu tồn tại, tại hạ tối qua nên mời Vương đạo hữu đến. Đúng rồi, tại hạ Tống Nhất Hàng, xuất thân Kiếm Cung, không biết Vương đạo hữu là người ở nơi nào? Sư thừa phái nào?”
“Tại hạ xuất thân một gia tộc nhỏ nước Hàn, không nhắc tới cũng được.”
Uông Như Yên nghe thấy Vương Trường Sinh trả lời, có chút kinh ngạc nhìn Vương Trường Sinh một lần, chưa nói thẳng ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT