Trong phòng, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lam quang. Bên cạnh bày ra một cái Lam sắc hồ lô.

Một lát sau, lam quang xung quanh Vương Trường Sinh dần tản đi. Hắn mở hai mắt, trong mắt lộ ra thần sắc vui sướng.

“Không hổ là thiên địa linh thuỷ. Tuy là Huyền Âm linh thuỷ đã pha loãng, nhưng hiệu quả tốt hơn nhiều so với dùng Ngọc hàn linh thuỷ được phối chế từ linh dược.”

Vương Trường Sinh nhẹ thở ra một hơi, lẩm bẩm.

Sau khi trở lại chỗ ở, hắn lập tức dùng Huyền Âm linh thuỷ tu luyện. Hiệu quả tốt hơn nhiều so với Ngọc hàn linh thuỷ. Điều không hoàn mỹ duy nhất là số lượng Huyền Âm linh thuỷ quá ít, chỉ có năm mươi cân.

Lúc này, sắc trời đã muốn sáng.

Vương Trường Sinh xuống giường, vươn thắt lưng. Vào lúc này, thanh âm của Vương Diệu Tổ chợt vang lên: “Trường Sinh, tu sĩ Trúc cơ Uông gia muốn gặp ngươi. Ngươi nếu thuận tiện, thì đi ra gặp mặt bọn họ đi!”

“Uông gia? Bọn họ tới tìm con để làm gì?”

Vương Trường Sinh có chút bất ngờ. Hắn không có giao lưu gì với Uông gia. Đêm qua cũng chỉ trao đổi với Uông Như Yên vài thứ tài liệu.

Vương Trường Sinh đẩy cửa phòng, đã nhìn thấy Vương Diệu Tổ đứng ở bên ngoài.

“Gia gia, Uông gia có nói tìm con là vì chuyện gì không?”

Vương Diệu Tổ lắc lắc đầu rồi nói: “Chưa nói, ta đã để cho Minh Trung đi tiếp đãi bọn họ. Uông gia là đại gia tộc tu tiên, không thể đắc tội. Đi gặp bọn họ đi!”



Đi vào đại sảnh, Vương Trường Sinh thấy được một nam một nữ. Nữ chính là Uông Như Yên, nam là một vị nam trung niên nhìn rất nho nhã.

Vương Trường Sinh ôm quyền về hướng Uông Như Yên và nho sinh trung niên, khách khí mở lời: “Tại hạ Vương Trường Sinh, không biết hai vị đạo hữu lần này đến là có gì chỉ giáo?”

“Vương đạo hữu, tại hạ là Uông Thư Hàm. Nghe Như Yên nói, Vương đạo hữu là một Khôi lỗi sư có kinh nghiệm phong phú?”

Nho sinh trung niên giới thiệu đơn giản một câu, sau đó vào thẳng vấn đề chính.

“Tại hạ quả thật là một Khôi lỗi sư, còn về kinh nghiệm phong phú thì thật không dám nhận.”

Vương Trường Sinh bộ dáng khiêm tốn.

Uông Thư Hàm liếc mắt nhìn Vương Diệu Tổ và Vương Minh Chiến, muốn nói lại thôi.

“Uông đạo hữu có gì cứ nói thẳng ra. Gia gia và Lục thúc không phải người ngoài.”

“Chuyện là như vậy, Như Yên rất có hứng thú với Khôi lỗi thuật. Ta muốn mời Vương đạo hữu dạy cho Như Yên Khôi lỗi thuật. Về phương diện thù lao, tuyệt đối sẽ làm cho Vương đạo hữu hài lòng.”

Vương Trường Sinh nhíu chặt lông mày. Hắn dạy Lưu Nguyệt Dong luyện chế Khôi lỗi thú, đó là vì cha Lưu Nguyệt Dong là Chưởng môn Dược Vương cốc. Sau này hắn còn điều chế linh thuỷ, cần phải có nhị giai Luyện đan sư hỗ trợ. Bởi vậy mới nguyện ý truyền thụ cho Lưu Nguyệt Dong. Về phần Uông gia, hắn thực sự không muốn dạy.

Hắn không tin Uông Như Yên thật sự cảm thấy hứng thú với Khôi lỗi thuật. Cái này rõ ràng chỉ là lấy cớ mà thôi. Nếu Uông Như Yên học được luyện chế Khôi lỗi thú, ngày Uông gia bán ra Khôi lỗi thú với quy mô lớn chỉ là vấn đề thời gian.



Khôi lỗi thú là nguồn thu nhập lớn nhất của Vương gia hiện tại. Khôi lỗi thú ở các phường thị có một thị trường tiêu thụ nhất định. Thanh Dương tông cũng bán Khôi lỗi thú, nhưng đa phần là bán ở những địa phương khác. Nếu Uông gia bắt đầu bán ra Khôi lỗi thú với quy mô lớn, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến nguồn thu vào của Vương gia.

Dược Vương cốc lấy Luyện đan thuật mà vang danh tu tiên giới Đại Tống, lợi nhuận của đan dược lại cao hơn so với Khôi lỗi thú. Dược Vương cốc sẽ không có khả năng bỏ gốc lấy ngọn.

Nghe xong lời nói của Uông Thư Hàm, Vương Diệu Tổ và Vương Minh Trung không hẹn mà cùng nhau nhíu chặt mày.

Vương Trường Sinh lắc đầu, uyển chuyển từ chối: “Thật không phải, Uông đạo hữu, tại hạ tài sơ học thiển. Không thể dạy được cho Uông tiên tử. Uông đạo hữu vẫn nên mời danh sư khác đi!”

Uông Thư Hàm đối với lời từ chối này cũng không bất ngờ, cười cười nói tiếp: “Vương đạo hữu, hay là như vậy đi! Các ngươi hỗ trợ luyện chế Khôi lỗi thú, cứ bốn phần tài liệu các ngươi phải có cho chúng ta một con nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú. Cứ mỗi một con nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú được luyện chế thành công, chúng ta đưa cho các ngươi hai trăm khối linh thạch. Nhất giai Khôi lỗi thú sẽ tính theo giá khác. Ngươi cũng đừng vội từ chối, ta thay các ngươi tính toán một chút. Vương gia các ngươi có hai tu sĩ Trúc cơ, lại chỉ có một mỏ linh thạch ở Thanh Liên sơn, thực lực có hạn. Khôi lỗi thú mà các ngươi luyện chế được chỉ có thể bán ra ở Tống Quốc. Các ngươi cũng không có bao nhiêu cửa hàng. Nếu Khôi lỗi thú vào tay Uông gia chúng ta lại khác, chúng ta có thể bán được với một cái giá tốt. Các ngươi cũng có thể giảm bớt phí tổn nhân công.”

“Vương đạo hữu, Uông gia chúng ta là có lòng thành cùng các ngươi hợp tác. Chúng ta cung cấp nguyên liệu, các ngươi có thể tiết kiệm phí tổn nhân công. Hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Uông Như Yên mỉm cười với Vương Trường Sinh, chậm rãi nói.

Uông gia là đệ nhất gia tộc tu tiên tại Tống Quốc không sai. Nhưng tứ đại tông môn đều xa lánh Uông gia. Luôn hạn chế sự phát triển của Uông gia, cũng như tận dụng cơ hội để làm Uông gia suy yếu.

Tứ đại tông môn đều muốn lôi kéo Uông gia, tiếc là Uông gia mọi việc đều thuận lợi. Ai cũng không muốn đắc tội với gia tộc không rõ lập trường này. Đây là kiêng kị chung của tứ đại tông môn. Tứ đại tông môn muốn mượn sức nhưng bất thành, bắt đầu xa lánh Uông gia. Uông gia có hơn bốn trăm tu sĩ, Trúc cơ tu sĩ có hơn hai mươi người. Mỗi tháng số tiền phải chi dĩ nhiên không nhỏ.

Chỉ cần là chuyện làm ăn liên quan đến linh thạch, Uông gia đều muốn nhúng tay vào. Vương gia chỉ là một tiểu gia tộc, Uông Thư Hàm tin tưởng Vương Trường Sinh sẽ không có lý do gì để cự tuyệt.

Vương Trường Sinh có chút động tâm, trầm ngâm suy nghĩ.

Một phần nguyên liệu để luyện chế Nhị giai Khôi lỗi thú phải tốn hơn trăm khối linh thạch. Mười phần chính là mấy ngàn khối linh thạch. Vương gia lần nào cũng phải phái người đến đại phường thị mua, số lượng mua được cũng không nhiều, cực kì bất tiện. Trên đường cũng dễ dàng gặp nguy hiểm. Ngoài ra, Vương gia chỉ là một tiểu gia tộc, nếu bán ra Khôi lỗi thú với số lượng lớn. Khẳng định sẽ khiến cho người ngoài nhìn đỏ mắt. Nếu đem Nhị giai Khôi lỗi thú bán cho Uông gia, được Uông gia bán ra sẽ giảm đi nhiều nguy hiểm. Đương nhiên, làm như vậy, Uông gia sẽ chiếm được một ít lợi ích. Nhưng nghĩ về lâu dài, đây là kế sách tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play