Thời gian từng chút một trôi qua, không ngừng có Yêu phong bị chết rơi xuống mặt đất. Bốn người Vương Diệu Khánh xem ở trong mắt, vui ở trong lòng.

Không đến nửa khắc đồng hồ sau, đã có hơn trăm con Yêu phong chết vì đâm vào Khốn yêu võng.

Hơn mười luồng sáng xanh từ trong động bay ra, chém lên trên mặt Khốn yêu võng.

Khốn yêu võng được chế tác từ tàm ti của nhất giai thượng phẩm Kim ti tàm, chẳng những sắc bén vô cùng, tính bền bỉ cũng cao. Mấy đạo ánh sáng xanh chưa chắc có thể phá huỷ Khốn yêu võng.

Một đạo lại một đạo phong nhận màu xanh chém lên trên mặt Khốn yêu võng, Khốn yêu võng chớp nháy không thôi.

“Nhị giai Yêu phong sắp đi ra, chuẩn bị động thủ.”

Vương Diệu Hoan hô to một tiếng, lấy ra một cái hồ lô màu đỏ lớn bằng bàn tay, đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Hồ lô màu đỏ bắt đầu chuyển động, dần dần biến lớn, miệng hồ lô nhắm vào ngay cửa động.

Vương Minh Nghị lấy ra một viên châu lớn bằng trứng chim, ném lên trên đỉnh đầu, thả ra một mảng sáng mờ màu vàng. Sau đó hoá thành một màn hào quang dày đặc, che kín bốn người bọn họ.

Vương Minh Hạo và Vương Trường Huy phân biệt lấy ra một cây đoản kiếm màu xanh và một cây phi đao màu vàng, sẵn sàng nghênh địch

Không qua bao lâu, Khốn yêu võng đã bị hai luồng phong nhận chém đứt. Hơn trăm con Yêu phong lớn bằng quả dưa hấu bay ra.

“Động thủ.”

Vương Diệu Khánh quát to một tiếng, một đạo pháp quyết đánh lên hồ lô màu đỏ.

Hồ lô nhất thời phòng ra từng luồng sáng đỏ, phun ra một cỗ hoả diễm thô to, đem mấy chục con Yêu phong đốt thành tro bụi.

Vương Minh Hạo cùng Vương Trường Huy khống chế linh khí, chém về phía Yêu phong màu xanh.

Bọn họ trước đó đã thương lượng tốt, mấy chục con Yêu phong bị bọn họ giết đều là nhất giai hạ phẩm Yêu phong.

Ba con Yêu phong có hình thể thật lớn từ trong động vọt ra. Một con nhị giai hạ phẩm, hai con nhất giai thượng phẩm, ngoài ra còn có mấy trăm con Yêu phong nhất giai hạ phẩm.

Ba con Yêu phong hình thể lớn, có thể phóng ra Phong nhận thuật. Đặc biệt là nhị giai hạ phẩm yêu phong, hai cánh nó hung hăng đập mạnh. Bắn ra hai đạo phong nhận to bằng cái ván cửa, chém lên trên lớp bảo vệ màu vàng



Lớp bảo vệ màu vàng rung lên, lắc lư vài cái, hào quang ảm đạm đi không ít.

Nhất giai hạ phẩm Yêu phong số tượng tuy nhiều, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Vương Diệu Khánh. Một con lại một con Yêu phong màu xanh hoặc bị lửa thiêu thành tro, hoặc bị linh khí chém chết.

Mấy trăm con Yêu phong màu xanh bay đến công kích vào màn chắn màu vàng, dùng cái đuôi sắc bén không ngừng công kích.

“Thập tam thúc, giết giặc trước giết vua.Trước tiên giết chết nhị giai Phong vương, nếu không ta không chống đỡ được bao lâu.”

Vương Minh Nghị nhướng mày, trầm giọng nói, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Được, trước tiên giết nhị giai Yêu phong.”

Vương Diệu Khánh biến đổi pháp quyết, hồ lô màu đỏ phun ra một luồng lửa lớn tầm một trượng, đánh về phía Phong vương.

Đoản kiếm màu xanh và phi đao màu vàng cũng từ hai bên trái phải, chém về phía Phong vương.

Hai cánh Phong vương rung lên, bắn ra hai đạo phong nhận lớn bằng tấm ván cửa, ngênh đón công kích. Hai nhất giai thượng phẩm Yêu phong màu xanh cũng đồng thời phóng ra hai đạo phong nhận màu xanh, chỉ là kích thước có vẻ nhỏ hơn Phong vương.

Phong nhận đem hoả diễm đánh nát thành trăm mảnh. Còn về phần hai linh khí, căn bản không chạm vào được Yêu phong linh hoạt. Tốc độ phi hành của chúng nó cực nhanh, linh khí chỉ có thể đuổi theo phía sau đuôi chúng nó.

Vương Minh Hạo và Vương Minh Nghị nhìn nhau trao đổi ánh mắt, gật gật đầu, đồng thời lấy ra một viên châu màu đen.

Hai viên châu đen khi chỉ cách Phong vương năm trượng, cùng nổ tung ra. Một mảng chất lỏng màu đen lớn theo viên châu bắn ra, chất lỏng rơi xuống trên người Phong vương và hai nhất giai thượng phẩm Yêu phong. Lập tức bốc lên một mảng khói nhẹ, trên thân chúng nó chảy ra một ít chất lỏng màu xanh lục.

Chất lỏng màu đen tên là Thực thi dịch, dùng Thực tâm thảo trăm năm và nhiều loại nọc độc điều phối thành, tính ăn mòn rất mạnh. Yêu trùng có lực phòng ngự kém hơn yêu thú, dính phải Thực thi dịch. Trên thân dần bị ăn mòn, khoét ra vài cái lỗ.

Nhưng sinh mệnh của yêu trùng rất mạnh, Thực thi dịch vẫn chưa thể lấy được mạng chúng nó.

Hai người đã thành công chọc giận Phong vương, nó vỗ cánh, lao thẳng tới hướng bốn người Vương Diệu Khánh. Hai con nhất giai thượng phẩm cũng từ hai bên trái phải công kích đến.

Vương Diệu Khánh biến đổi pháp quyết, hồ lô màu đỏ phun ra một mảng hoả diễm lớn, đánh lên mặt trên của vòng sáng màu vàng. Thiêu chết toàn bộ Yêu phong đang công kích vòng bảo hộ.

Nhị giai Yêu phong không vội vã bổ người lên, nó trước bắn ra hai đạo phong nhận. Phong nhận loé lên rồi chém vào vòng sáng màu vàng. Vòng sáng lắc lư hai cái, hào quang như ẩn như hiện.



Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng…

Ánh mắt Vương Diệu Khánh nhìn chằm chằm vào nhị giai Phong vương, tay trái cầm chắc một tấm phù triện màu đen.

Khi khoảng cách của Phong vương còn chưa đến năm trượng, hai nhất giai thượng phẩm Yêu phong không đến mười trượng.

Vương Diệu Khánh lập tức ném ra phù triện màu đen, hoá thành một mảng lớn lôi quang màu đen, bao phủ nhị giai yêu thú ở bên trong.

“Vù vù!”

Hai tiếng xé gió mỏng manh ruyền vào trong tai Vương Diệu Khánh, mấy đạo phong nhận màu xanh từ bên trong lôi quang màu đen bay ra. Tia chớp như muốn đánh úp lại bốn người bọn họ.

Phong nhận màu xanh tốc độ cực nhanh, trong một chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ. Đánh lên trên màn bảo hộ màu vàng.

“Bốp” một tiếng trầm nặng, bức màn bảo hộ bị xé rách, viên châu màu vàng vụn vỡ rơi xuống.

Dường như là bản năng, Vương Diệu Khánh dùng hai tay đẩy ra Vương Minh Nghị và Vương Trường Huy đang đứng bên người. Mấy đạo phong nhận màu xanh xuyên thủng ngực hắn.

Vương Diệu Khánh hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

“Thập tam thúc công, người không sao chứ?”

Vương Trường Huy vội vàng đỡ lấy Vương Diệu Khánh, đỏ mắt gọi, đôi mắt ngập nước.

“Đừng thất thần, mau cho Thập tam thúc công dùng Chỉ huyết đan, còn Hồi xuân phù nữa.”

Vương Minh Nghị đôi mắt cũng đã đỏ lên, vội vàng dặn dò.

Vương Trường Huy vội vàng chộp tới túi trữ vật ở bên hông, nhưng lại bị Vương Diệu Khánh ngăn trở.

“Ta…ta không được, không cần…lãng phí đan dược. Các ngươi…mang theo bình Tử ngọc linh thuỷ… về…về gia tộc, Trường Phong…”

Vương Diệu Khánh đứt quãng nói, lời còn chưa nói hết, hắn đã tắt thở.

Vương Trường Huy vội vàng lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng Vương Trường Khánh, khóc gọi: “Thập tam thúc công, người dậy, dậy đi. Con mang người về Thanh Liên sơn. Người dậy, dậy đi mà. Chúng ta cùng nhau về nhà…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play