Một đạo độn quang màu lam xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay về phía Huyền Thủy sơn mạch.
Độn quang màu xanh vừa tiến vào Huyền Thủy sơn mạch, một đội tu sĩ tuần tra, xuất hiện ở phía chân trời, ngăn cản độn quang màu lam.
Lam quang chợt tắt, lộ ra một thanh niên áo lam tầm hai mươi tuổi. Hắn ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ngất,làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Nơi này là cấm địa của Huyền Thủy tông chúng ta, nhàn nhân xin dừng lại.”
Đệ tử cầm đầu Huyền Thủy tông trầm giọng nói.
Thanh niên áo lam mỉm cười, lấy ra một lệnh bài màu lam hình vuông, trên mặt có một hình giang hà. Mặt trên mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ Huyền thủy to màu lam.
“Huyền thủy lệnh!”
Đệ tử Huyền Thủy tông biến sắc, thất thanh nói.
Huyền Thủy lệnh là lệnh bài đặc thù Huyền Thủy tông phát cho công thần, chỉ có lập hạ công lớn mới có thể có được. Vô luận là người nào, tu vi gì, xuất thân gì, cầm trong tay Huyền Thủy lệnh thì có thể bái nhập Huyền Thủy tông, đây là Huyền Thủy tông tổ huấn.
...
“Xin hỏi, đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Đệ tử Huyền Thủy tông khách khí hỏi, có Huyền Thủy lệnh trong tay, đối phương khẳng định có thể bái nhập Huyền Thủy cung.
“Tại hạ Vương Miểu, làm phiền đạo hữu dẫn đường, Vương mỗ muốn cầu kiến chưởng môn quý phái.”
Thanh niên áo lam hai tay ôm quyền, thành khẩn nói.
Vương Miểu, tên thật là Vương Vinh Miểu, hắn là hậu nhân của Vương Trường Tinh. Tu luyện công pháp hệ thủy “Vạn Lãng thực kinh”, Trúc cơ tầng bốn.
Thời điểm Thanh Liên sơn trang bị tập kích, hắn đang du lịch bên ngoài, may mắn thoát được một kiếp.
Dựa theo mệnh lệnh của Vương Thanh Linh, gia tộc phân chia ra, từ minh chuyển ám.
Vương Vinh Miểu trước kia có được một tấm Huyền Thủy lệnh, hắn tính bằng vào Huyền Thủy lệnh bái nhập HuyềnThủy cung.
Hắn sớm đã thành thân. Nhưng vợ con già trẻ toàn bộ đã gặp nạn, trong lòng oán hận ngập trời. Hắn biết rõ mình không phải là đổi thủ của kẻ địch.
Hắn tính mượn dùng Huyền Thủy cung và lực lượng gia tộc, tiến vào Kim Đan kỳ, hắn muốn kẻ địch nợ máu phải trả bằng máu.
Vương gia có mấy trăm tộc nhân may mắn tránh thoát được một kiếp, phân chia ra, lẻn vào các thế lực khác nhau, mai danh ẩn tích, hy vọng tương lai có thể trùng kiến gia tộc.
Vương Vinh Miểu cùng nhiều tộc nhân phụng mệnh bái nhập môn phái tu tiên, mượn dùng lực lượng tông môn, làm bản thân lớn mạnh. Đương nhiên, trong lúc này, gia tộc sẽ tận khả năng để giúp bọn họ.
“Thì ra là Vương đạo hữu. Mời đi bên này.”
Thời gian sau một chén trà nhỏ, Vương Vinh Miểu và đệ tử đẫn dầu ngừng lại. Ở bên dưới bọn họ là một mảng sơn mạch hoang vắng, linh khí mỏng.
Đệ tử dẫn đầu lấy ra một lệnh bài màu lam hình tròn, hướng về phía dưới nhoáng lên một cái. Một đạo lam quang bay ra, nhập vào một khoảng không nào đó bên dưới.
Hư không tạo nên một trận nước gợn, lam quang chợt lóe, một mảng sơn mạch xanh biếc dài liên miên không dứt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Ở giữa hiểm núi tuấn phong, có thể nhìn thấy từng tòa nhà kiến trúc lớn, cung điện lầu các một đội tiên nữ cưỡi linh cầm từ trên cao bay qua, một cảnh tượng tiên gia phúc địa.
Vương Vinh Miểu nhìn thầy tình cảnh này, sắc mặt lộ vẻ hồi ức. Nếu gia tộc không bị diệt, tương lai có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Không quá bao lâu, bọn họ liền xuất hiện ở Huyền Thủy cung nghị sự điện. Chưởng môn Huyền Thủy cung Trần Trí Dũng tự mình tiếp đãi Vương Vinh Miểu.
Trần Trí Dũng xem xét Huyền Thủy lệnh, sau khi xác nhận là thật liền cười nói: “Vương đạo hữu, dựa theo quy củ bản tông, ngươi về sau sẽ là đệ tử của Huyền Thủy cung chúng ta. Nhưng trước đó, chúng ta cần dùng vấn tâm kinh để hỏi ngươi mấy vấn đề. Đương nhiên, chúng ta sẽ không hỏi vấn đề quá phận.”
Mặc kệ nói như thế nào, Huyền Thủy cung vẫn phải đề phòng, ai mà biết được Vương Miểu có phải là tà tu hay không.
Vương Vinh Miểu đáp ứng xuống, để cho Trần Trí Dũng đặt câu hỏi.
Trần Trí Dũng lấy ra một tiểu kính ngân quang lập lòe, kính đối mặt với Vương Vinh Miểu, ánh sáng bạc chợt lóe. Từng mảng lớn ánh sáng màu bạc che kín Vương Vinh Miểu.
Hắn chủ yếu là hỏi Vương Vinh Miểu có phải là thành hung làm ác không, có phải là thế lực đối địch với Huyền Thủy cung phái tới không, có phải đến để làm chuyện tình tổn hại đến lợi ích của Huyền Thủy cung không. Mấy vấn đề này, Vương Vinh Miểu đều thuận lợi thông qua.
Trần Trí Dũng rất hài lòng, cho người khác dẫn hắn đi, làm thủ tục nhập môn, sắp xếp chỗ ở. Cứ như vậy, Vương Vinh Miểu trở thành đệ tử của Huyền Thủy cung.
Huyền thủy cung có mười tám nội phong và ba mươi sáu tông ngoại phong. Nội phong là nơi Trúc cơ tu sĩ ở lại, ngoại phong là nơi Luỵên khí kỳ tu sĩ ở.
Thanh liên phong là một trong mười tám nội phong. Vương Vinh Miểu lựa chọn ở lại Thanh liên phong, mượn điều này nhắc nhở chính mình không được quên xuất thân của mình là Thanh Liên sơn trang. Không được quên mối thù diệt tộc.
Hắn ở một nơi mệnh danh là Thanh liên viện, gieo trồng một ít thanh liên.
Vương Vinh Miểu lấy ra bài vị cha mẹ, dâng hương tế bái.
“Cha, mẹ.
…
Đại Nguyệt quốc, Kim Nguyệt phường thị.
Lai Tiên lâu, trong một gian phòng.
Một người nam mặt tròn vẻ mặt khôn khéo cùng một lão giả áo bào đỏ tầm sáu mươi tuổi ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Hai người vừa nói vừa cười, mười phần hòa hợp.
“Vương tiểu hữu, ngươi có chuyện gì liền nói rõ đi. Đây không giống như phong cách của ngươi.”
Lão giả áo bào đỏ ý vị thâm trường nói.
Người nam mặt tròn ngượng ngùng cười nói: “Chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt Ngô lão. Là như vậy, cửa hàng của ta thật sự không kinh doanh nổi nữa, lỗ lã nghiêm trọng. Không biết Ngô lão có nguyện ý thu lưu vãn bối hay không, để cho vãn bối còn có một ngụm cơm ăn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT