Nam Hải, Mộc Long các.

Một tòa sân yên tĩnh, vợ chồng Trần Nhất Long đang chiêu đãi Vương Thanh Thiến.

Vương Thanh Thiến đã xuất quan, Kim Đan tầng hai. Trần Nhất Long tổ chức thọ đản, phái người thượng môn mời. Trần Nhất Long lúc trước giúp Vương Trường Sinh không ít việc, Vương Thanh Thiến không thể không nể tình, dẫn theo một đội tộc nhân đi dự tiệc.

“Vương tiên tử, Vương đạo hữu còn chưa trở về sao?”

Vương đạo hữu mà Trần Nhất Long nói, đương nhiên là Vương Thanh Sơn.

Đại hội đấu kiếm, Vương Thanh Sơn nổi danh tu tiên giới Nam Hải, Trần Nhất Long tự nhiên muốn thân cận với Vương gia.

“Trần đạo hữu, Thất ca còn chưa trở về, nếu hắn có trở về, ta nhất định thông báo ngươi.”

Vương Thanh Thiến cười nói, giọng điệu đầy thân thiện.

Vài năm trở lại đây, bởi vì quan hệ Vương Thanh Sơn, phụ thuộc thế lực của Lãnh Diễm môn thường xuyên lấy lòng Vương gia. Những thế lực này đều không có Nguyên Anh tu sĩ , bọn họ hy vọng có giao hảo với Vương gia, dù sao cũng là một trận doanh.

Trần Nhất Long cười gật gật đầu, giọng điệu uyển chuyển nói: “Vương tiên tử, lão phu nhiều năm vẫn chưa ra mắt lệnh tôn. Lệnh tôn nếu có rảnh, có thể đến Mộc Long các chúng ta, chúng ta luôn luôn hoan nghênh.”

Vương Thanh Thiến cười đáp ứng, nàng cùng Trần Nhất Long trao đổi luyện khí tâm đắc.

Ba ngày sau, Vương Thanh Thiến từ biệt Trần Nhất Long, quay về Hải Tham đảo.

Nàng vừa trở về Hải Tham đảo, nhìn thấy một mảng hỗn độn, kiến trúc trên đảo bị hủy hơn phân nưả, tu sĩ trên đảo toàn bộ bị giết, một người sống đều không có.

Qua một hồi lâu, Vương Thanh Thiến mới phản ứng lại, dẫn theo tộc nhân chạy tới Thanh Miết phường thị, hạn chế nổi bật, đồng thời phái người tìm hiểu tình báo.

ThanhLiên sơn trang, Ngự Yêu quốc cùng Hải Tham đảo lần lượt bị tập kích. Vương gia chết hơn phân nửa, lượng lớn tài vật bị cướp, tổn thất thảm trọng.



...

Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.

Kiếm phong, Vương Thanh Sơn quần áo trên người rách tung tóe, bên ngoài thân có một chút vết máu. Hắn đứng giữa sườn núi, từng mảng lớn phi kiếm bay quanh thân hắn.

Thanh Ly kiếm hình thể rút nhỏ lại một phần ba, hấp thụ lượng lớn kiếm khí, ánh sáng long lanh, tỏa ra kiếm ý sắc bén.

Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết, Thanh Ly kiếm phát ra một trận kiếm minh chói tai, tỏa ra từng mảng lớn kiếm khí màu xanh, bắn nhanh về bốn phía.

Một cỗ kiếm ý kinh người từ đỉnh núi lao ra, hóa thành trăm thanh kiếm khí vô hình dài một trượng, dẫn theo một cỗ khí tức hủy diệt thiên địa, chém về phía Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn trên mặt không có chút sợ hãi, bấm niệm pháp quyết, từng cổ kiếm ý cường đại từ trên người lao ra. Phía sau chợt hiện lên hơn một ngàn hư ảnh phi kiếm màu xanh. Hư ảnh nhanh chóng thực hóa, hoá thành một cây thanh sắc cự kiếm, nghênh đón kiếm khí vô hình.

Oành đùng đùng!

Kiếm khí vô hình bị thanh sắc cự kiếm trảm vỡ nát. Thanh sắc cự kiếm cũng bị phân thành bốn năm phần. Từng cổ khí lưu cường đại nhanh chóng khuếch tán ra, thổi bay lượng lớn bụi đất.

Ngay sau đó, phi kiếm cắm ở trên núi tựa như có cảm ứng vậy, liên tục chớp lên, phát ra từng đợt kiếm minh thanh chói tai.

Tiếng gió xé vang lớn. vô số kiếm khí từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, rất có thể trảm nát người Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn tiến lên một bước, kiếm ý ngập trời.Thanh Ly kiếm quang mũi nhọn đại trướng, hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh, bay xung quanh hắn. Từng cơn lốc cường đại đột nhiện hiện lên, bảo vệ Vương Thanh Sơn.

Bên ngoài Kiếm phong, một lão giả áo bào đỏ ngồi trên mặt đất, trước người bày ra một cuốn tranh màu đỏ, hóa thành từng mảng lớn phi kiếm đủ loại màu sắc.

“Hơn năm năm, tiểu tử này còn không đi ra, không hổ danh là đệ tử Diệp sư huynh, cũng không biết có đi đến đỉnh núi được hay không.”



Lão giả áo bào đỏ lẩm bẩm.

Thanh Liên sơn trang, một tòa sân u tĩnh, trong viện còn có một tấm bia đá, mặt trên có một đồ án hình đậu đỏ cùng một đồ án hoa hải đường.

Diệp Hải Đường quỳ gối trước tấm bia đá, vẻ mặt bi phẫn, trong lòng ôm một khối thây khô.

Nàng vạn vạn không thể ngờ được, mình vừa mới quay về Đông Hoang vấn an cha mẹ, thì biết được là Thanh Liên sơn bị tập kích, Diệp Ngọc Đồng bị ngộ hại.

Nàng và Diệp Ngọc Đồng cảm tình rất tốt, tỷ đệ bọn họ từ nhỏ đã cùng lớn lên một chỗ. Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt thường xuyên dặn dò nàng, để nàng chiếu cố thật tốt đệ đệ. Diệp Ngọc Đồng thường thường đưa đồ ăn cho nàng, còn có trận pháp điển tịch.

Sau khi Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt qua đời, Diệp Ngọc Đồng chính là người thân của Diệp Hải Đường. Diệp Ngọc Đồng ngộ hại, nàng tự nhiên sẽ không từ bỏ ý định.

“Không báo thù này, Diệp Hải Đường ta thề không làm người, nợ máu phải trả bằng máu.”

Diệp Hải Đường cắn răng nói, trong mắt tràn đầy hận ý.

Nàng hít sâu một hơi, chôn Diệp Ngọc Đồng bên cạnh vợ chồng Diệp Lâm, dập đầu ba cái với vợ chồng Diệp Lâm rồi xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài một đội tu sĩ Vương gia đang đứng, vẻ mặt bọn họ đầy bi phẫn

“Thiên Hằng, thế nào? Điều tra rõ không, là ai làm.”

Diệp Hải Đường sắc mặt âm trầm hỏi, vẻ mặt đầy sát khí.

“Biểu cô nãi nãi, chúng ta chỉ biết là tà tu làm, cụ thể là ai cũng không rõ ràng lắm. Tộc nhân ở Ngự Yêu quốc Đào sơn cũng gặp nạn, đối phương hình như là nhằm vào Vương gia chúng ta. Đụng tới các thế lực khác chỉ là muốn giấu tai che mắt người ngoài mà thôi.”

Vương Thiên Hằng bình tĩnh phân tích.

Tộc nhân Vương gia ở Thanh Liên sơn trang và Ngự Yêu quốc Đào sơn bị giết hại hơn trăm người. Ngoại trừ tổn thất người, Vương gia tân tân khổ khổ tích góp từng tí một tài vật cũng bị cướp bóc không còn gì. Có thể nói là thương gân động cốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play