Oành đùng đùng!

Ngọn lôi giáo đánh vào người Thôn hải giải, nhất thời bạo liệt mở ra, hóa thành mảng lôi quang màu bạc lớn, che kín bóng người nó.

Vương Mạnh Bân bấm niệm pháp quyết, một đạo pháp quyết đánh vào đám mây đen tren trời cao.

Mây đen quay cuồng kịch liệt, phát ra lôi minh thanh chói tai.

Ngân quang chợt lóe, một đạo tia chớp màu bạc đường kính một thước từ bên trong đám mây đen bay ra, nhập vào bên trong Ngân sắc lôi, lôi quang đại trướng.

Lại thêm một đạo tia chớp đường kính một thước từ bên trong đám mây đen bay ra, lôi quang tăng vọt.

Sau năm hơi thở, Ngân sắc lôi quang tán đi, cua biển nẳm ở trên đất, bất động, trên người có mấy lỗ thủng lớn, một mảng cháy đen, toát ra một mùi cháy khét.

“Không tồi, Mạnh Bân. Lần sau hẳn là tìm một Thượng phẩm bậc hai yêu thú về cho ngươi luyện tập.

Vương Thu Hồng cười tán dương.

Vương Thu Hâm trong lòng âm thầm đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Ngươi vẫn là khinh địch. Ta đã nói với ngươi, đối phó với yêu thú, đầu tiên cần duy trì khoảng cách, tuyệt đối không thể để cho yêu thú tới gần, ngươi hẳn là dùng thuật để vây khốn nó, sau đó mới thi pháp công kích nó. Còn có, ngươi rõ ràng có thể áp dụng phương thức càng ổn trọng để giết yêu thú này. Tuy Thôn hải giải bị ngươi giết chết, nhưng yêu đan nhắm chừng cũng bị tiêu hủy, cũng không thể lấy để luyện khí, tương đương với hỏng.”

Bối tự “Thanh” lần lượt bế quan, Vương Thu Hâm hiện tại là đội trưởng đội săn giết yêu thú. Hắn thân mình cũng là thượng phẩm bậc hai Luyện khí sư, Trúc cơ tầng sáu.

Vương Thu hâm tu luyện “Thiên Diễm bảo điển”, vốn hắn không cần dẫn theo đội liệt sát yêu thú. Nhưng hắn đang ở bình cảnh, hắn tính thông qua săn giết yêu thú để làm phương thức hóa giải bình cảnh.



Vương Thu Hồng cùng Vương Thu Hâm một người xướng đỏ mặt, một người vai phản diện, cổ vũ Vương Mạnh Bân, cũng chỉ cho hắn những chỗ không đúng.

Vương Mạnh Bân lắc lắc đầu, thành thật nói: “Tôn nhi không thấy như vậy. Thu Hâm thúc công, ta tu luyện công pháp công kích cường đại, nếu đến gần, ta có thể phát huy được sở trường của mình. Ta có nhiều đạo phòng ngự, nó trong chốc lát không thể đả thương đến ta. Mặt khác, tôn nhi không biết thần thông của Thôn hải giải, cũng không định thử tính thần thông của nó, tốc chiến tốc thắng. Lấy công kích mạnh nhất giết yêu thú này. Về phần yêu đan cùng tài liệu, tính mạng của ta có thể so sánh bằng yêu đan trân quý, ai biết được yêu biển này có phải là yêu thú biến dị hay không? Sinh tử tuyệt đối không thể lưu thủ, ta là muốn thi triển công kích mạnh nhất giết chết đối thủ. Không phải là ta không suy xét sự tình, nếu công kích mạnh nhất không thể giết được nó, ta sẽ chạy trốn mà không phải tử chiến.”

Vương Thu Hồng và Vương Thu Hâm liếc nhìn nhau một cái rồi cười.

“Sinh tử tuyệt đối không thể lưu thủ. Nói rất đúng, hiếm lắm ngươi mơi có cái nhìn sâu sắc như vậy.”

“Cái này không phải tôn nhi giải thích mà là Thu Minh thúc tổ từng nói, hắn nói đây là lời của Thất cao thúc tổ từng nói, mặc kệ đối với người hay là yêu, sinh tử đấu phải đem hết toàn lực. Nếu không giết chết kẻ địch, lập tức chạy trốn. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.”

Thất cao thúc tổ Vương Mạnh Bân nói chính là Vương Thanh Sơn. Vương Thu Minh Luyện khí kỳ đi cùng Vương Thanh Sơn săn giết yêu thú, cùng Vương Thanh Sơn học không ít này nọ, sùng bái Vương Thanh Sơn.

Tộc nhân Vương gia ở Ngự Yêu quốc Đào sơn đều sùng bái Vương Thanh Sơn. Về phần Vương Trường Sinh, khoảng cách của bọn họ quá xa, rất nhiều tộc nhân chỉ là xem qua bức họa của Vương Trường Sinh. Vương Thanh Sơn tọa trấn ở Đào sơn mấy chục năm, rất nhiều tộc nhân cùng Vương Thanh Sơn chiến đấu, đương nhiên càng thêm sùng bái Vương Thanh Sơn.

“Đúng rồi, gia chủ, Thất cao thúc tổ đâu? Ta lớn như vậy còn chưa gặp qua lão nhân gia hắn.”

Vương Mạnh Bân có chút tò mò hỏi, sau khi hắn bị đưa đến Ngân Xà đảo, luôn luôn ở Ngân Xà đảo tu luyện, hắn có ra mắt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, nhưng chưa gặp được Vương Thanh Sơn.

Vương Thu Hồng cười gật gật đầu, lời nói đầy thấm thía: “Sẽ có cơ hội, ngươi trước tiên hãy tu luyện cho thật tốt, không thể chậm trễ tu luyện.”

“Vâng, gia chủ.”



Vương Mạnh Bân đáp ứng, hành lễ với Vương Thu Hồng và Vương Thu Hâm, rồi xoay người rời khỏi.

“Đứa nhỏ này không tồi, bối tự “Thiên” và bối tự “Hữu” cũng không có nhiều tộc nhân xuất sắc, cũng may bối tự “Mạnh” xuất hiện Mạnh Bân.”

Vương Thu Hâm nhìn bóng người Vương Mạnh Bân rời đi, cảm thán nói.

Vô luận là gia tộc tu tiên hay môn phái tu tiên, không có khả năng đều có ưu tú. Có được vài cái đệ tử ưu tú. Sau khi tiến vào Kim Đan kỳ, có thể che chở gia tộc hoặc môn phái mấy trăm năm.

“’Thiên Kỳ cũng không tồi, đứa nhỏ này chịu khó tu luyện, nhưng nàng quản tình báo đường, chạy khắp nơi. Ta đã đã đem phần lớn việc của nàng giao phó cho Đường chủ làm, để nàng chuyên tâm tu luyện.”

Vương Thu Hồng cười nói.

“Tính toán thời gian, thời gian Tứ bá bế quan cũng không ngắn, còn chưa dẫn tới lôi kiếp sao?”

Trúc cơ tu sĩ đánh sâu vào Kim Đan kỳ, lúc này không phải là cố định, nhanh thì một năm dẫn tới lôi kiếp, chậm thì mấy chục năm.

"Nhắm chừng sắp rồi!"

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, rồi liền rời khỏi diễn võ đường, ai cũng bận rộn.

Trong một khuôn viên yên tĩnh, Diệp Hải Đường đang truyền thụ trận pháp cho năm tên tu sĩ.

Vương Thiên Mịch bày ra trình độ gần với Diệp Hải Đường. Xem như không tồi. Ở Diệp Hải Đường xem ra, trình độ bày trận của Vương Thiên Mịch còn cần đề cao. Diệp Lâm đối với Diệp Hải Đường rất nghiêm khắc. Diệp Hải Đường đối với các tộc nhân khác cũng nghiêm khắc, nghiêm khắc mới có thể ra cao đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play