Nói như vậy, kiếm tu muốn lĩnh ngộ kiếm tâm thông linh, mười phần khó khăn. Ở dưới trạng thái này tu hành kiếm đạo, làm ít công to.
Thiếu phụ váy màu lục đột nhiên phản ứng lại, ngọc thủ vừa lật, một viên châu màu xanh to bằng quả trứng chim bay ra, nhanh chóng bay đến đỉnh đầu Vương Thanh Sơn, thả ra một lớp màng màu xanh, bao phủ Vương Thanh Sơn, ngăn cách hắn với ngoại giới.
Trận tỷ thí này, thắng bại đã không còn quan trọng.
Vương Thanh Sơn sau khi tỉnh lại, kiếm đạo bước tiến thêm một bước, hắn đối với kiếm đạo có thiên phú rất cao.
Vương Thanh Sơn quên mất tỷ thí, toàn tâm toàn ý diễn luyện “Thanh Minh kiếm kinh”, từng đạo kiếm khí màu xanh hiện lên quanh thân hắn, tràn đầy thực hoá, không ngừng tổ hợp biến hình, tạo thành các loại kiếm trận. Khi thì hóa thành hình thái yêu thú, khi thì bố trí kiếm trận.
Lý Thụy trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Độc Cô Hoài Đức, Độc Cô Hoài Dong, Chu Thừa Quang và Chu Thừa Anh vẻ mặt hâm mộ, khó trách Vương Thanh Sơn sẽ bị Tiêu Diêu kiếm tôn thu làm ký danh đệ tử.
Kiếm tu đang vây xem có thần sắc khác nhau, hâm mộ có ghen tị có. Điều bọn họ nghĩ đến nhiều nhất là một ngày nào đó có thể lĩnh ngộ kiếm tâm thông linh.
“Đấu kiếm đại hội sửa lại tại Hồng Loa phong tỷ thí, mọi người lập tức rời khỏi, người vi phạm nghiêm trị không tha.”
Đỗ Vân Long trầm giọng dặn dò nói, cái này đương nhiên là thỉnh cầu của thiếu phụ váy màu lục.
Rất nhanh, ngoại trừ Đỗ Vân Long và thiếu phụ váy màu lục, những người khác lục tục rời khỏi Đấu kiếm phong.
Nàng tuyệt đối không tha cho bất cứ kẻ nào quấy rầy Vương Thanh Sơn tu luyện kiếm đạo. Nếu nói một ngàn kiếm tu có thể có được một vị lĩnh ngộ được kiếm ý, như vậy một trăm kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý cũng chưa chắc có một vị kiếm tu có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm thông linh.
Thái Nhất tiên môn truyền thừa nhiều năm như vậy, năm ngoái chỉ có hai gã kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm tâm thông linh, trong đó đã có một người đã phi thăng linh giới, người còn lại là Tiêu Diêu kiếm tôn.
Nói như vậy, chỉ có tiến vào Nguyên Anh kỳ, kiếm tu mới có khả năng lĩnh ngộ được kiếm tâm thông linh. Kim Đan kỳ lĩnh ngộ được kiếm tâm thông linh, lịch sử Thái nhất tiên môn chưa hề xảy ra.
Đương nhiên, Vương Thanh Sơn lần này chỉ là may mắn, đều không phải là cố ý thời thời khắc khắc tiến vào loại trạng thái kiếm tâm thông linh này.
Thiếu phụ váy màu lục nhớ rất rõ ràng, thời điểm Tiêu Diêu kiếm tôn lĩnh ngộ kiếm tâm thông linh, tăng lên một tiểu cảnh giới, kiếm thuật đạt tới cảnh giới quy chân.
Đỗ Vân Long ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ. Nếu Vương Thanh Sơn không phải là đệ tử ký danh của Tiêu Diêu kiếm tôn, thì hắn đã sớm cường giả.
Vương Thanh Sơn kiếm đạo thiên phú rất cao, nếu tiến vào Nguyên Anh kỳ, thực lực cao như vậy kiếm tu Nguyên Anh kỳ có thể sánh bằng.
...
“Diệp đạo hữu ánh mắt không tồi, thu nhập được một đệ tử tốt.”
Đỗ Vân Long dùng một giọng điệu hâm mộ nói.
Thiếu phụ váy màu lục thản nhiên cười, khiêm tốn nói: “Lý Thụy đệ tử của Đỗ đạo hữu cũng không sai, Kim Đan kỳ có thể lĩnh ngộ kiếm tâm thông minh, tương lai không thể đo lường.”
Đỗ Vân Long cười gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thời gain bảy ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đại hội đấu kiếm cũng đã xong, Lý Thụy đứng hàng thứ nhất, Hàn Thiên Lỗi đứng thứ sáu, Độc Cô Hoài Đức thứ tám, Chu Thừa Quang và Chu Thừa Anh không thể tiến vào mười vị trí đầu.
Kim Đan tu sĩ tham gia đại hội đấu kiếm cũng không rời khỏi Hồng Loa đảo, mà là ở chung quang ngọn núi quan sát.
Một ngày sáng sớm, ánh sáng mặt trời mới lên, một đạo kiếm ý làm người ta sợ kinh người chợt bay ra từ Đấu kiếm phong, kiếm khí màu xanh dài hơn trăm trượng, bắn thẳng về phía chân trời.
Vương Thanh Sơn mở hai mắt, Thanh ly kiếm lơ lửng trước người hắn, tỏa ra thanh quang lóa mắt, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của Thanh ly kiếm.
Thanh ly kiếm bay lộn vòng quanh Vương Thanh Sơn, cuối cùng rơi ở trên tay hắn.
Vương Thanh Sơn cùng khí tức của Thanh ly kiếm kết hợp làm một thể, tuy hai mà một.
Tu vi hắn cũng từ Kim Đan tầng ba tăng lên thành Kim Đan tầng bốn, đối với kiếm đạo càng có hiểu biết hơn.
Độn quang màu xanh vừa dừng ở trước người hắn, đúng vậy chính là thiếu phụ váy màu lục, vẻ mặt nàng ôn hòa nói: “Vương sư điệt, biểu hiện của ngươi thực không tồi, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi. Ngươi đi theo ta về tổng đàn của Thái Nhất tiên môn. Diệp sư huynh muốn gặp mặt ngươi.”
Ngay cả khi Vương Thanh Sơn không gia nhập Thái Nhất tiên môn, cũng bị trói buộc trên chiến xa của Thái Nhất tiên môn, vì Thái Nhất tiên môn mà làm việc.”
"Sư phụ muốn gặp ta?"
Vương Thanh Sơn hơi hơi sửng sốt, hắn cũng không biết chuyện này. Nhưng thiếu phụ váy màu lục mang đã mang danh của Tiêu Diêu kiếm tôn ra, Vương Thanh Sơn cũng không thể cự tuyệt.
“Đệ tử tuân mệnh, nhưng gia tộc của đệ tử chỉ có một Kim Đan tu sĩ toạ trấn, này…” Vương Thanh Sơn mặt lộ vẻ khó xử.
Vương Thanh Thiến chỉ là Kim Đan tầng một, nếu như San Hô hải vực xảy ra chuyện, nàng không thể ứng phó nổi.
“Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ phái người chiếu khán tốt cho gia tộc của ngươi. Ngươi an tâm theo ta quay về tổng đàn Thái Nhất tiên môn, đối với ngươi mà nói đây là một cơ duyên, không phải chuyện gì xấu.”
Thiếu phụ váy màu lục lời nói đầy thâm trường. Cây to phải chịu gió lớn. Biểu hiện của Vương Thanh Sơn rất đáng chú ý, nàng muốn đích thân dẫn theo Vương Thanh Sơn quay về Đông Hoang, tránh để cho người khác ám toán.
Thiếu phụ váy màu lục nói đến lí do này, Vương Thanh Sơn tự nhiên không thể cự tuyệt, đáp ứng xuống.
Đỗ Vân Long bay tới, đưa cho Vương Thanh Sơn một hộp gỗ màu xanh cười nói: “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Vương tiểu hữu, thực lực ngươi không tồi, đây là thưởng cho ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT