Bên ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lam quang đại phóng, từng mảng lớn lam quang đột nhiên hiện lên, che kín hai người bọn họ.
Vô số phù văn huyền ảo từ trên pháp trận bay lên, đều ùa về phía bọn họ.
Rất nhanh, bên ngoài Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền hiện ra từng mảng lớn phù văn huyền ảo, cùng với hơi thở của bọn họ, phù văn bên ngoài hào quang đại trướng.
Một Hồng sắc trùng tử dài hơn hai thước hiện lên trên đỉnh đầu bọn họ, sau lưng con trùng mọc lên một đôi cánh màu đỏ, trên đầu có đôi râu ốc sên, có hai cái đuôi, hơn nữa dưới chân còn có một loạt chân ngắn. Đúng vậy đây chính là Đồng tâm trùng.
Sau khi hư ảnh Đồng tâm trùng xuất hiện, khí tức của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giống như được hợp thể, khí tức hai người giống nhau như đúc.
...
Bắc Cương, Hỏa Nha phường thị.
Trong một gian mật thất, Vương Minh Nhân đang ở cùng Trần Tương Nhi nói gì đó.
“Nàng phải điều đi? Nàng không phải là chấp pháp điện trưởng lão sao? Không thể ở lại Hỏa Nha phường thị?”
Vương Minh Nhân nhíu mày nói. Cách đây vài năm, hắn cùng Trần Tương Nhi ở chung cũng không tệ lắm.
“Cửu U tông trong khoảng thời gian này thường xuyên phát sinh xung đột với chúng ra, nhân thủ có chút không đủ. Lưu sư bá điều ta đi trợ giúp, đồng thời thẩm tra vài án tử. Phu quân, chàng hãy tự chiếu cố tốt cho mình, làm xong trong khoảng thời gian này, ta sẽ xin điều động trở về.”
Trần Tương Nhi thở dài nói, nếu không phải có lệnh của tu sĩ Nguyên Anh, nàng cũng không muốn rời khỏi Vương Minh Nhân.
“Cửu U tông và chúng ta phát sinh xung đột? Xung đột lớn hay nhỏ? Muốn ta đi hỗ trợ không?”
Vương Minh Nhân chủ động xin đi giết giặc, nếu xung đột khá lớn, khẳng định có cơ hội lập không ít đại công.
“Cũng không lớn, Cửu U tông là thế lực bản thổ ở Bắc cương. Sau khi chúng ta nhập trú Bắc cương, cùng nhiều thế lực khác liên hợp, tạo thành uy hiếp đối với Cửu U tông. Cửu U tông thường xuyên chỉ huy phụ thuộc thế lực quấy rầy, chúng ta chủ yếu là xử lý việc này. Cửu U tông cũng không dám vạch mặt chúng ta, như vậy đối với ai cũng không tốt.”
Vương Minh Nhân thần sắc vừa động liền truy hỏi: “Ta nghe sư phụ nói, bản tông xuất thân từ Bắc cương. Năm đó bởi vì Bắc cương, bản tông bị xa lánh ra khỏi Bắc cương mới phải tới Đông Hoang phát triển. Phu nhân, nàng nói bản tông có thể sẽ dùng thủ đoạn kịch liệt đối với Cửu U tông hay không?”
Vương Minh Nhân ước gì Cửu U tông và Thái Nhất tiên khai chiến, như vậy mới có cơ hội lập công lớn.
“Không có khả năng, ít nhất ngắn hạn cũng không có khả năng. Bản tông phát triển trọng tâm ở Đông Hoang và Nam Hải. Thực lực phân bố ở Bắc cương không mạnh, trước mắt chúng ta chủ yếu cùng thế lực đối đầu Cửu U tông hợp tác mở phường thị, vận chuyển một chút vật tư. Nếu thật sự có cơ hội lập công lớn, ta sẽ lập tức phái người thông báo. Trong lúc ta không ở đây, chàng tự chiếu cố cho mình.”
Vương Minh Nhân nghe xong lời này, có chút thất vọng, rồi gật đầu đáp ứng.
Cá và tay gấu không thể cùng có được, hoàn cảnh Bắc cương thích hợp để hắn tu luyện. Nhưng tông môn vững chãi, hiện đã có một trạng thái tương đối ổn định. Nếu không có ngoại lực cường đại tác động, Bắc Cương không thể loạn lên được. Cho dù có loạn lên, thì náo động cũng sẽ rất nhanh được bình định.
Cửu U tông nội chiến, thế lực khác hợp nhau tấn công. Cửu U tông rất nhanh đã bình định phản loạn.
Ngày thứ hai, Trần Tương Nhi dẫn theo một đám đệ tử rời khỏi Hỏa Nha phường thị, Vương Minh Nhân tiễn đưa nàng.
...
Trung Nguyên, vương triều Đại Yến.
Vân Linh sơn mạch ở tây bắc bộ vương triều Đại Yến, linh khí mỏng, thảm thực vật tươi tốt, sinh tồn lượng lớn độc trùng mãnh thú. Người bình thường không dám tiến vào nơi đây. Nhưng đám thợ săn lập hội thường xuyên xâm nhập vào đây. Vân Lĩnh sơn mạch là giao giới của Lỗ châu và Định châu, thương lữ lui tới rất đông.
Ở sâu bên trong Vân Lĩnh sơn mạch, có một sơn cốc bí ẩn, từng mảng sơn mù màu trắng che kín sơn cốc.
Bên ngoài sơn cốc là một mảng rừng trúc xanh rậm rạp. Bên dưới một gốc thanh trúc, trên mặt đất gập ghềnh có một trận pháp, có bảy tu sĩ từ trong đất chui ra.
Năm nam hai nữ, tu vi cao nhất là một lão áo bào đỏ hơn năm mươi tuổi, Trúc cơ tầng chín, Vương Thiên Văn cũng ở bên trong.
Hắn hiện tại nhậm chức ở Vạn tiên ti, phụ trách viêc trảm yêu trừ ma.
Phàm là chuyện gì đều có mặt đối lập, vương triều Đại Yến là thiên hạ của nho môn, nhưng vẫn có tà tu làm loạn như cũ.
Tà tu thích lợi dụng tinh huyết của phàm nhân để luyện công, như vậy có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Vân lĩnh sơn mạch là giao giới giữa Lỗ Châu và Định Châu, không thiếu thương lữ đi qua nơi này. Nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, thường xuyên có thương lữ mất tích một cách khó hiểu. Vạn tiên ti có một vị Trúc cơ tu sĩ ngẫu nhiên phát hiện được có một tà tu chiếm cứ Vân Lĩnh sơn mạch, giết nhiều thương đội đi ngang qua.
Cùng Đông Hoang khác nhau là người tu tiên tu tiên giới Trung Nguyên có số lượng nhiều. Vương triều Đại Yến có chế độ nghiêm ngặt, thôn trấn đều có tu sĩ Luyện khí kỳ đóng ở. Từ đó, nếu có lượng lớn dân chúng mất tích, triều đình rất nhanh sẽ nắm được tin tức. Vì vậy, tà tu thường thường sẽ đánh chủ ý lên thương đội để giết cướp.
Phần đông nhân số thương đội bởi vì đường xá xa xôi nên vài năm mới về nhà một lần. Vì vậy, cho dù mọi người trong thương đội đều đã chết. Trong khoảng thời gian ngắn triều đình cũng sẽ không phát hiện được. Tà tu lợi dụng điểm này, đánh vào thương đội. Triều đình vì điều này mà mệt mỏi, đành phải tăng thêm đội tuần tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT