Hắn lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, mặt trên điêu khắc một gốc cây phong, hai tay đưa cho Diệp Như Thị nói: “Diệp tiền bối, đây là một khối ngân tinh nặng năm lượng. Là một chút tâm ý của Vương gia chúng ta.”

Diệp Như Thị hơi hơi sửng sốt, Vương gia có Kim Đan tu sĩ. Vương gia và Bạch Liên được xem là mối quan hệ bình đẳng, một khối ngân tinh nặng năm lượng giá trị bằng mấy vạn khối linh thạch. Mấy năm nay, Bạch Liên quan và Vương gia lui tới cũng không nhiều, Vương gia sao lại có thể xuất ra lễ vật quý trọng như vậy. Bắt đầu như vậy không bình thường, vật tiến cống của thế lực phụ thuộc Bạch Liên quan, cao lắm cũng chỉ hơn vạn khối linh thạch.

Thu nhập chủ yếu của Bạch Liên quan là từ việc cho thuê phường thị và các thế lực phụ thuộc tiến cống. Bạch Liên quan cũng có thương đội của mình, nhưng tài nguyên tu tiên Đông Hoang không phải thực sự phong phú. Thương đội của Bạch Liên quan cũng kiếm không được bao nhiêu.

Mấy vạn khối linh thạch, ngang với thu nhập năm sáu năm của một gia tộc tu tiên.

Diệp Như Thị trên mặt tươi cười càng rõ nói: “Vương tiểu hữu khách khí rồi. Nếu Vương gia các ngươi gặp được gì phiền toái, có thể nói cho ta, có thể giải quyết được ta nhất định giúp các ngươi giải quyết.”

Những lời này đương nhiên là lời khách sáo, ăn thịt người miệng ngắn bắt người nương tay.

“Nhờ Diệp tiền bối và Trần tiền bối chiếu cố, Vương gia chúng ta không có gì phiền toái. Thất bá đã Kim Đan, khả năng qua một khoản thời gian mới trở về Ngự Yêu quốc tổ chức Kim Đan đại điển. Lúc đó Diệp tiền bối nhất định phải tới góp vui.”

Vương Thu Minh không hề đề cập đến chuyện tình đệ tử Vương gia bị Ngụy gia giết.

Diệp Như Thị gật gật đáp ứng. Vương Thanh Sơn tiến vào Kim Đan kỳ là chuyện hợp tình hợp lý, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thu Minh liền lui xuống.



Diệp Như Thị gọi Liễu Tuyết đến, trầm giọng hỏi: “Bạch Liên quan chúng ta và Vương gia gần đây có xung đột gì không?”

Người lão thành tinh, nàng cũng không ngốc. Vương Thu Minh đưa lên hậu lễ, còn nhắc một chút về Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn, phương diện này khẳng định có vấn đề.

Liễu Tuyết lắc đầu nói: “Không có. Nhưng khoảng thời gian trước, có vài đệ tử Vương gia bị giết, nghe nói đều là hậu nhân của Vương tiền bối. Vương gia treo giải thưởng lớn, sau đó lại hủy bỏ giải thưởng nói là hiểu lầm.”

“Chẳng lẽ là đệ tử Bạch Liên quan làm?”

Diệp Như Thị ánh mắt âm trầm, nhưng rất nhanh nàng liền bác bỏ suy đoán này của mình. Nếu là đệ tử Bạch Liên quan làm, Vương Thu Minh không lý nào lại đưa hậu lễ lên cho Diệp Như Thị.

Ánh mắt của nàng dừng trên hộp gỗ màu xanh, trên mặt gỗ màu xanh có điêu khắc một gốc cây phong.

Liễu Tuyết hơi hơi sửng sốt, nhìn thấy phong thụ kia liền bừng tỉnh đại ngộ nói; “Chúng ta có liên kết với một gia tộc tu tiên Ngụy gia. Ngụy gia gia tộc ở Hoàng Phong sơn mạch.”

Đủ loại dấu hiệu mặt ngoài, Ngụy gia cùng Vương gia đã xảy ra xung đột. Nể tình mặt mũi Bạch Liên quan, Vương gia không có trực tiếp hành động mà là tận khả năng để lại thể diện cho Bạch Liên quan.

Diệp Như Thị nhẹ thở một hơi dài nói: “Hậu sinh khả úy! Lập tức phái người đi thăm dò Ngụy gia này, điều tra rõ sự tình nguyên do. Nếu quả thật là Nguỵ gia đuối lý thì để cho Ngụy gia tự mình thanh lý môn hộ. Bồi dưỡng thích hợp cho Vương gia, nhưng việc này không thể lộ ra.”

Nàng xem như đã rõ ràng ý đồ vì sao Vương Thu Minh đến. Nếu Bạch Liên quan tự mình xử lý chuyện này, Vương gia và Bạch Liên quan xem có thể hòa thuận ở chung. Nếu Bạch Liên quan không chịu xử lý chuyện này, Vương gia liền tự mình động thủ, không nói hỏng đến thanh danh của Bạch Liên quan, mâu thuẫn cũng sẽ nặng thêm. Đến lúc đó trở thành Bạch Liên quan và Vương gia tranh đấu, chỉ tiện nghi cho thế lực khác.



Bạch Liên quan tự mình xử lý chuyện này, thanh danh cũng sẽ không bị hao tổn, cũng không đến mức nổ ra xung đột với Vương gia. Như vậy đối với mọi người đều tốt. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là Ngụy gia đuối lý, nếu như là đệ tử Vương gia đuối lý, Bạch Liên quan sẽ không xử lý đệ tử Ngụy gia.

Bảy ngày sau, là ngày thọ đản của Diệp Như Thị, tân khách đầy cả sảnh đường, các thế lực đều dâng lên lễ vật. Vương Thu Minh trước mặt chúng tu sĩ, lấy danh nghĩ Vương Trường Sinh tặng cho Diệp Như Thị một khối Hàn thiết thâm hải. Đây là tài liệu luyện chế phi kiếm pháp bảo tốt nhất.

Diệp Như Thị cười nhận, nàng hiểu rất rõ ý của Vương Thu Minh. Nếu làm bằng hữu, Vương gia có thể đưa hậu lễ, còn nếu là kẻ địch thì phải là xung đột vũ trang.

Sau khi thọ đản kết thúc, Vương Thu Minh dẫn theo tộc nhân rời khỏi Bạch Liên quan.

Hai tháng sau, Liễu Tuyết điều tra rõ chân tướng, Luyện khí tu sĩ của Vương gia và Luyện khí tu sĩ Ngụy gia vào lúc vây giết yêu thú đã gặp nhau. Vì tranh đoạt thi thể yêu thú, bọn họ đánh nhau lớn. Đệ tử Ngụy gia số lượng có vẻ nhiều, liền xuống tay chém giết đệ tử Vương gia sau đó trốn về Ngụy gia.

Toàn bộ đệ tử Nguỵ gia tham gia sự việc, đã bị gia chủ Ngụy gia hủy bỏ pháp lực, lấy tội phản tộc trảm đầu thị chúng.

Theo như ý muốn Bạch Liên quan, cả đời giam cầm là được rồi, nhưng gia chủ Ngụy gia vẫn muốn đưa bọn họ trảm đầu thị chúng. Trong Ngụy gia tu sĩ Trúc cơ không đến năm người, căn bản không phải là đối thủ của Vương gia.

Ngoại trừ lần đó ra, Ngụy gia ở Vân Mộng phường thị nguyên bản có bốn gian cửa hàng, chuyển nhượng hai gian cửa hàng cho Vương gia. Vương gia tuyên bố bắt hung thủ, chứng tỏ là muốn đem hung thủ nghiền xuơng thành tro.

Cứ như vậy, một hồi đại náo động đã bị Vương Thu Minh lặng lẽ dập tắt.

Vương gia hủy bỏ lệnh thưởng, không nói gì thêm. Không qua bao lâu, người tu tiên cũng quên đi chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play