Hoàng Ngọc Hư không chút hoang mang, lấy ra một tấm gương nhỏ màu vàng to bằng bàn tay, tấm gương nhỏ hình thức phong cách cổ xưa, nhìn qua rát bình thường.
Tấm gương nhỏ màu vàng sáng lên vô số linh văn màu vàng, vô số sương mù màu vàng tuôn trào ra, hóa thành hai bàn tay khổng lồ màu vàng, hung hăng bổ về phía hai con Đề Anh Thú.
Điền Quýnh bắt pháp quyết, hai con Đề Anh Thú đều phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đánh về phía hai bàn tay khổng lồ màu vàng.
“Phốc” một tiếng, hai bàn tay khổng lồ màu vàng bị hai ngọn lửa màu đỏ đánh thủng, cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ màu vàng hung hăng vỗ ở trên thân hai con Đề Anh Thú, hai con Đề Anh Thú lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa đá, biến thành hai pho tượng thật lớn.
“Huyền Hoàng Kính! Đây là bản mạng pháp bảo của Hoàng Long chân nhân, sao có thể ở trên người ngươi.”
Tử Nguyệt tiên tử kinh hô, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Hư.
Hoàng Ngọc Hư vỗ một khối ngọc bội màu vàng, ngọc bội màu vàng tỏa sáng rực rỡ, sau khi hào quang tan đi, Hoàng Ngọc Hư khôi phục chân dung.
“Ngọc Hư công tử, là ngươi.”
Tử Nguyệt tiên tử nhìn thấy chân dung Hoàng Ngọc Hư, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Trước đó, nàng còn tưởng Hoàng Ngọc Hư là vì sắc đẹp tiếp cận nàng, nàng hoàn toàn không ngờ, Hoàng Ngọc Hư ngay tại trước mặt của nàng.
“Hê hê, Tử Nguyệt tiên tử, ngươi không ngờ à! Đến lúc này rồi, ngươi không cần thiết dịch dung nữa, bản công tử sớm đã biết thân phận của ngươi, thực cho rằng bản công tử là ham sắc đẹp tiếp cận ngươi sao? Hừ, chờ bản công tử tiến vào Nguyên Anh kỳ, còn sợ không có nữ nhân lao đầu vào lòng sao?”
Ngọc Hư công tử cười khẩy nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Nói như vậy, ngươi đã sớm biết thân phận của ta, một khi đã như vậy, lúc trước ta đi chúc thọ tổ phụ ngươi, ngươi vì sao không giữ ta lại?”
Tử Nguyệt tiên tử nghi hoặc nói, tay phải hơi gấp khúc, mu bàn tay đưa về phía Hoàng Ngọc Hư, một lá bùa màu bạc nhạt xuất hiện ở trên tay nàng.
“Nếu không phải không muốn đả thảo kinh xà, đã sớm giữ ngươi lại. Tử Nguyệt tiên tử, không sợ nói cho ngươi, tổ phụ ta đã ở trên đường, ngươi nếu là quy thuận Hoàng Long đảo chúng ta, bảo vật lấy xong, chúng ta chia đều, ngươi thấy thế nào?” Giọng điệu Hoàng Ngọc Hư tràn ngập dụ hoặc.
Sắc mặt Điền Quýnh trở nên rất khó coi, nhìn về phía Lý Hân, nói: “Lý tiên tử, nói như vậy, ngươi cũng là tu sĩ Hoàng Long đảo?”
“Đúng vậy, Điền đạo hữu, chúng ta không muốn làm khó dễ các ngươi, nếu biết điều, theo chúng ta cùng nhau lấy bảo vật, hoàng sư bá đã ở trên đường. Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, nếu thức thời, ngươi dẫn chúng ta tầm bảo, Hoàng Long đảo chúng ta có thể che chở các ngươi, nếu người Nhật Nguyệt cung tìm được các ngươi, các ngươi biết hậu quả.”
...
Đoạn lời này của Lý Hân tràn ngập hương vị uy hiếp, tổ tiên Điền Quýnh là truyền công trưởng lão Trấn Hải tông, lão khẳng định quen thuộc mọi thứ của Trấn Hải tông, có lão dẫn đường, khẳng định sẽ tiện hơn rất nhiều.
Trước đó, Hoàng Ngọc Hư và Lý Hân ở trong một vườn linh dược đạt được mấy chục cây linh dược gần ngàn năm, đây còn là ở vòng ngoài, tàng bảo khố Trấn Hải tông, bảo vật khẳng định sẽ càng nhiều.
Điền Quýnh đảo mắt, đặt ở trên thân hai con Đề Anh Thú bị hóa đá, nói: “Lão phu có thể dẫn các ngươi cùng nhau tầm bảo, nhưng ngươi để linh thú của lão phu khôi phục nguyên dạng trước, lúc tầm bảo sẽ dùng đến chúng nó.”
Điều lão kiêng kị không phải hai người bọn Hoàng Ngọc Hư, mà là tấm Huyền Hoàng Kính kia trên tay Hoàng Ngọc Hư.
Huyền Hoàng Kính là bản mạng pháp bảo của Hoàng Long chân nhân, có thể hóa đá bất cứ vật thể nào, bao gồm pháp bảo, linh thú cùng tu tiên giả.
Hoàng Ngọc Hư cười nhạt, nói: “Khôi phục trước một con, chờ chúng ta tìm được bảo vật, lại khôi phục một con khác.”
Huyền Hoàng Kính trong tay hắn bay ra một mảng hào quang màu vàng, bao phủ một con Đề Anh Thú hóa đá, chất đá màu vàng ngoài thân Đề Anh Thú tan vỡ toàn bộ.
Điền Quýnh thu hồi hai con Đề Anh Thú, nói: “Trên núi chính là vị trí tàng bảo khố Trấn Hải tông, chúng ta cùng nhau tầm bảo là được.”
“Tầm bảo! Tính một suất của lão phu.”
Một giọng nam tử có chút lạnh lùng chợt vang lên, vừa dứt lời, một lão giả áo bào lam thân hình cao lớn từ nơi xa phi độn đến, trên đầu lão có một đôi sừng rồng màu lam.
“Nguyên Anh kỳ!” Điền Quýnh biến sắc, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Lão không ngờ, có Yêu tộc Nguyên Anh kỳ tiến vào di chỉ Trấn Hải tông, còn đi theo phía sau lão.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Hư cùng Lý Hân cũng có chút khó coi, Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, cũng không phải là dễ đối phó như vậy.
Hoàng Ngọc Hư nhíu mày, nói: “Không ngờ Yêu tộc cũng đi theo vào, di chỉ Trấn Hải tông là chúng ta ... “
Hắn còn chưa nói xong, Lý Hân quán to một tiếng: “Điền đạo hữu, ngươi làm gì?”
Điền Quýnh đột nhiên lấy ra một hạt châu lấp lánh ánh đỏ, mặt ngoài hạt châu trải rộng linh văn màu vàng.
Ánh đỏ lóe lên, hoàn cảnh xung quanh chợt mơ hồ, bốn người Điền Quýnh, Lý Hân, Hoàng Ngọc Hư cùng lão giả áo bào lam xuất hiện ở một mảng không gian màu đỏ, bầu trời đều là màu đỏ rực, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Linh bảo vây địch Phần Thiên Châu, có thể vây kẻ địch ở một mảng khu vực.
Điền Quýnh đã sớm dự đoán được chuyến này lấy bảo sẽ không nhẹ nhàng như vậy, lão đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, chẳng qua sớm hơn mà thôi.
“Pháp bảo vây địch!”
Tử Nguyệt tiên tử đứng ở trước một màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ dày vô cùng, chỉ nhìn thấy một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, thấy không rõ tình hình bên trong.
Nàng nghiến răng một cái, nâng bước đi lên núi. Điền Quýnh đã sớm nói cho nàng, gặp nguy hiểm, Điền Quýnh sẽ lưu lại cản phía sau, nàng cần phải đạt được linh vật Kết Anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT