" Ân... Cũng đúng, quá khứ từ rất lâu trước đây đối với chủ nhân cũng là thứ khiến nàng tiếc nuối nhất. Ngươi biết không ?? Rất lâu về trước, chủ nhân cũng đẹp trai như ngươi, khi đó màu tóc của nàng là màu vàng và đôi mắt màu đỏ sẫm và được Thánh Quang Chi Thần Edras chỉ dạy... "

....

"Cuộc sống mà không được tự do, sinh mệnh còn có ý nghĩa gì?” Trên đỉnh núi Thánh Sơn Orphean, một nam tử tóc vàng mắt đỏ cực kỳ đẹp trai hướng đến tại đạo sư giảng đạo đặt câu hỏi.

Đạo sư thả ra kinh thư trong tay, mỉm cười nói: “Chân chính tự do, cũng không phải là muốn làm là làm, là ngươi không muốn liền có thể cự tuyệt.”

Khóe miệng hắn chợt phác hoạ ra một độ cong hoàn mỹ, ánh mắt tự tin mang theo một chút giảo hoạt: “Vậy ta hiện tại có thể cự tuyệt ngươi sao? Edras đạo sư.”

“Chỉ sợ không được... Volkath, ngươi rất có thiên phú, ta hi vọng ngươi có thể bình tĩnh học tập càng nhiều tri thức, sớm ngày được thánh quang tán thành.” Edras đạo sư ý đồ đem chủ đề dẫn tới quỹ đạo đi lên, Volkath là một cái hài tử thông minh, đáng tiếc quá chấp nhất với con đường của mình, từ đầu chí cuối không cách nào lĩnh ngộ chân lý thánh quang.

Volkath nhún vai, không có dáng vẻ hùng hổ dọa người nhưng ai cũng có thể nhìn ra được sự đắc ý trên mặt hắn.

" Lúc đó chủ nhân chưa từng nghĩ tới ở sau lưng có ba cô gái đang nhìn trộm hắn... Để rồi một người là người yêu của hắn sau này, một sẽ thành người yêu hắn, một vị lại biến thành hâm mộ hắn, vị cuối cùng thì thành tử địch của hắn.

Kia là ba học sinh mà Edras yêu quý nhất, cũng là ba vị thần nữ của Tháp quang minh: Marja, Kahlii, Ilumina. " Dừng một chút Tử Kiếm kể tiếp.

" Cùng lúc đó Verra và Maloch cũng là hai bằng hữu luôn luôn ủng hộ chủ nhân của ta. Quá khứ, hiện tại, tương lai, vô luận Volkath lựa chọn con đường nào, vẫn luôn có một đám bằng hữu trung thành ủng hộ nàng... " Tử Kiếm nói đến đây liền mỉm cười ...

" Là bạn thì cởi mở, là địch thì không chừa đường lui... " Thiên Hồ bất chợt thốt ra câu nói này làm ánh mắt Tử Kiếm hơi xuất hiện chút bất ngờ.

" Quả nhiên người phù hợp nhất với chủ nhân ta là ngươi, phu quân. Quan điểm của nàng khi đó vẫn luôn như vậy, Edras cũng sớm đã thấy rõ điểm ấy, nhưng thủy chung chưa từng buông bỏ mối quan hệ mà còn nhiều lần thử kéo Volkath về nẻo chính. Ha ha ... Tuy vậy, hắn đã thất bại... Hơn nữa còn bị chính tay chủ nhân giết chết. " Như lâm vào điên cuồng, Tử Kiếm cười một tràng dài ...

" Mà ngươi biết không ?? Marja nàng khi đó thì sao chứ ?? Nàng lại chỉ đứng lặng trên đỉnh Thánh sơn để tiếp nhận vận mệnh phán quyết vì đã không cùng quan điểm cùng chủ nhân ta... "

“Nếu có một ngày, ta triệt để rời bỏ quang minh, ngươi sẽ bầu bạn cùng ta sao?” Trước khi đưa ra quyết định ra đi cuối cùng, Volkath từng thăm dò qua suy nghĩ của Marja.

“Tình yêu của ta, ta đại khái sẽ đích thân cắt lấy đầu lâu của ngươi, treo ở chỗ cao nhất Tháp quang minh, để mọi người nhìn xem hậu quả của phản đồ!” Marja khí thế hung hăng, trước giờ giữa sư phụ và người yêu nàng vẫn lựa chọn trung lập. Cuối cùng nàng đã giữ vững đạo nghĩa và cự tuyệt lời mời của Volkath.



“Tình yêu của ta, nàng cuối cùng rồi sẽ minh bạch, lựa chọn là một loại quyền lợi, cũng là một loại trách nhiệm.” Volkath ôn nhu nói: “ Đứng giữa Trắng cùng đen dần sẽ hé lộ cơn lốc dữ dội cùng sấm sét cuồng bạo…Ta muốn đưa nàng một phần lễ vật, đợi đến thời điểm đó, nàng sẽ cần nó.” Hắn vừa nói chuyện, một bên nâng cằm Marja, đột nhiên đặt một nụ hôn sâu khiến Marja gần như ngạt thở. Sau khi tiếp nhận nụ hôn ấy, nàng cảm giác đã mất đi một vài thứ, lại tựa hồ đạt được một chút gì đó.

" Chủ nhân không có nói cho Marja, nàng đã đem mình một phần linh hồn tặng cho nàng để giải trừ thánh quang che chở cùng trói buộc với nàng, đồng thời cũng vì nàng ngày sau có thể biến thân. Vì chủ nhân có đầy đủ kiên nhẫn cùng lòng tin chờ đợi Marja trở lại trong lòng hắn. Hắn tin tưởng người con gái hắn yêu. Cuối cùng sẽ có một ngày có thể tán đồng quan điểm của hắn, lần nữa cùng hắn sóng vai đồng hành.

Sau đó, thánh quang nhiễm bẩn. Vực hỗn mang dưới lòng đất nghênh đón chúa tể mới."

Là Chúa tể hắc ám duy nhất từ trước đến nay ở lục địa Athanor, Volkath cực kỳ đa mưu túc trí. Hắn đã đoán trúng Tháp quang minh chi biến sau khi Edras chết. Ilumina sau khi thượng vị đã tàn nhẫn đem Marja đánh rơi xuống phàm trần. Nhưng Volakth đã lưu hậu thủ. Điều này rồi sẽ trợ giúp Marja tránh thoát gông xiềng ánh sáng và cùng hắn trùng phùng tại Vực hỗn mang.

Điều duy nhất hắn tính sai, chính là kế hoạch hoàn hảo tự tay đạo diện lại ngoài ý muốn biến thành nấm mồ mai táng bản thân.

Dưới sự gia trì của Tổ thụ bình minh, tinh linh nữ vương Tel’ annas nhất tiễn bắn chết Volkath. Đại quân hỗn mang như mặt trời ban trưa vực sâu đại quân trong nháy mắt sụp đổ. Trong khi đó Marja mới từ u ảnh địa ngục thoát ra. Nhưng trong Vực hỗn mang nàng không có nhìn thấy người yêu. Nơi đó chỉ còn một tòa hầm mộ to lớn.

Dưới sự cuồng nộ, nàng hướng đến Rừng nguyên sinh phát động sự trả thù điên cuồng. Vô tận huyết trùng che khuất bầu trời nhào về khu vực Rừng nguyên sinh. Tư thái ngọc nát đá tan khiến vạn vật sợ hãi. Trăm năm sau, thủ vệ quân Rừng nguyên sinh vẫn không dám ra khỏi cương vực. Mà nguyên nhân chính đến từ uy hiếp của Marja.

“Không nghĩ tới, năm đó vì nàng lưu lại hậu thủ vậy mà trở thành cơ hội cho ta hồi sinh.” Mảnh vụn linh hồn Volkath tiềm phục trong cơ thể Marja nói. Dưới một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, linh hồn hắn đã tỉnh lại. Hắn sẽ lấy hình thái linh hồn hoàn chỉnh cùng người yêu trùng phùng.

“Ta chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp lại chàng!” Marja nhìn linh hồn Volkath gần như trong suốt, buồn bã nói: “Qua nhiều năm như vậy, ta chỉ muốn tự tay giết chết tinh linh nữ vương, đốt trụi Tổ thụ bình mình, vì chàng báo thù!”

Tàn hồn Volkath vui vẻ mở rộng vòng tay, cánh tay hư vô ôm lấy Marja từ sau lưng: “Nhìn xem ! Dưới phẫn nộ và tuyệt vọng nàng đẹp tới cỡ nào, cường đại cỡ nào! Ngày xưa nàng cho dù đầu đội thần miện nhưng dưới vầng sáng quang mang cũng chỉ là con rối. Bây giờ nàng đã rũ bỏ tất cả ánh sáng và tìm được sự đối diện chân thực nhất.”

“Quang minh rối trá sắp tan rã, tự do hắc ám tất hàng lâm!” Linh hồn Volkath tản mát ra từng đạo thực chất u quang: “Đến lúc đó, ta sẽ mang theo nàng, bước lên đỉnh cao thế giới.”

Thiên Hồ trước đó cũng đã nghe Tử Ngưng kể qua về chuyện cũ của nàng nhưng giờ nghe Tử Kiếm kể lại thì lòng hắn cũng đau tựa như nhìn thấy tận mắt cảnh Volkath gã ngục xuống trong vũng máu... Ánh mắt vẫn toát lên vẻ mong chờ nhìn về nơi xa xăm, có lẽ nếu người đỡ mũi tên đó là hắn thì có lẽ Tử Ngưng sẽ không phải chịu nhiều dày vò tới vậy.

" Thân yêu... Quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ thôi ... Có ngươi ở đây cùng Marja chắc chắn ta sẽ có đủ sức mạnh để giết chết lũ đám Tháp Quang Minh , nhất là tiện nữ Ilumina kia... " Tử Ngưng thực ra cũng nghe thấy Tử Kiếm kể về tiểu sử của mình nhưng cũng không ngăn cản nàng nói ra hết... Nàng muốn Thiên Hồ hoàn toàn tin tưởng nàng để trợ giúp nàng lấy lại tất cả.

" Phải rồi... Chắc chắn ta sẽ bắt thêm thú cưng cho ngươi tùy tiện xử trí... " Thiên Hồ cầm tay Tử Ngưng, trong giây lát cảm nhận được nàng hơi run rẩy liền cầm chắc tay nàng hơn, mở miệng đáp ứng nàng không chút do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play