" Lão sư tốt....Ngài mới trở về, nhiệm vụ có khó khăn không ạ..." Ngay cả khi hắn với Ayumi đã che mặt kĩ càng nhưng vẫn bị bọn trẻ nhận ra vị
lão sư đã từng huấn luyện lớp toàn những loli kia trở thành lớp mạnh mẽ
nhất của học viện, cơ hồ ăn đứt cả những anh chị khóa trên về việc sử
dụng nhẫn thuật hay nhiều thứ khác.
" Ừ...Các ngươi cứ tiếp tục luyện tập đi..." Cả đám trẻ cứ ríu rít thăm hỏi một lúc rồi mới tản ra.
" Xem ra danh tiếng trước đây của ta không nhỏ nhỉ...Còn thằng nhóc
Naruto học lớp nào vậy ?? " Thiên Hồ nghi hoặc nhìn từng đứa một nhưng
vẫn không hề thấy bóng dáng nhân vật chính của bộ truyện đâu, có chăng
là Sasuke đang tự kỉ tập một mình, không có dáng vẻ gì là đội 7 như
trong truyện cả.
" Thì thế giới này cũng đâu phải thế giới truyện
như anh đọc đâu... thằng nhóc đó cũng không tồn tại ở thế giới
này...Thay vào đó có thể là một bé loli xinh đẹp chả hạn..." Ayumi còn
chưa để hắn kịp nghe câu cuối thì đúng là có tiểu loli có mái tóc màu
vàng đã ôm chặt lấy Thiên Hồ, còn ai khác ngoài Naruko nữa.
" Phụ
thân...Lâu như vậy ngươi mới chịu quay về gặp ta sao ?? Ngươi không biết ta nhớ ngươi chừng nào đâu..." Naruko giọng nghẹn ngào và ngập tràn lo
lắng như sợ hắn lại biệt tăm mấy năm vậy.
" Chẳng phải ta đã trở
về cạnh ngươi rồi a... Ngoan, không khóc... Còn khóc sẽ bị các bạn học
chê cười đó. " Hắn ân cần giúp nàng lau nước mắt, an ủi cô bé đáng yêu
còn đang sụt sùi vì mình.
" Đâu ai dám chê cười ta cơ chứ... Nhưng ngươi dường như mất trí nhớ có phải không ?? Ngay cả ôm ta cũng mất tự
nhiên , hơn nữa còn không xoa đầu ta nữa.." Naruko được hắn nuôi dưỡng
từ khi còn nhỏ nên dễ dàng nhận ra được sự bối rối ngay khi nàng ôm hắn, với lại bình thường hai người còn có nhiều hành động thân mật khác.
" Ừm... Xin lỗi vì đã không thể mang phụ thân nguyên vẹn về để gặp ngươi. Nhưng những gì ta muốn làm chắc chắn sẽ không tổn hại đến các ngươi và
những người khác... Vậy nên hãy yên tâm chờ đợi ta khôi phục trí nhớ
thành công trở về đó, Naruko. " Tuy không nhớ gì nhiều về cô nàng nhưng
theo bản năng đã được rèn ra trước đây, Thiên Hồ vẫn cảm nhận được tình
yêu thương của chủ thể với những cô gái quen thuộc hắn tiếp xúc, kể cả
cô nàng Thanh Trúc ban nãy cũng y chang thế.
" Ân... Ta tin ngươi, phụ thân. Nhất định ngươi sẽ làm được... " Naruko ánh mắt vui vẻ, tin
tưởng ngay tắp lự, vẫn hơi có chút buồn buồn trên gương mặt về chuyện
hắn bị chính con gái mình gây ra như bây giờ. Mặc kệ là ai đi nữa thì
nếu có ngày nàng gặp được cô nàng Thiên Hạ đại xấu xa kia thì phải tẩn
cho nàng vài trận mới được, dám khiến phụ thân quên chúng ta..
Tất cả lớp hắn dạy trước đó cũng nghe được tin liền nhanh chóng đến chung
vui . Rất nhiều câu hỏi xoắn não được các nàng đưa ra đều được hắn trả
lời thoả đáng khiến các nàng nhiều muốn hỏi thêm vài câu nữa để được lão sư giải đáp.
Tiến bộ nhì sau Naruko là cô nàng có mái tóc màu
hồng như những cánh hoa anh đào. Cô bé đã thông thạo được hết cả tam
thân thuật, hơn nữa cả Quái Lực Quyền của Tsunade học được không sai
biệt lắm sắp đến cảnh giới lô hoả thuần thục rồi.
Về cô bé hay
thẹn thùng Hinata cũng luyện tập được Nhu Quyền đến mức đánh bại được cả Sakura mà không tốn tí sức nào. Từng đòn đều vô cùng chuẩn xác điểm
chúng các huyệt đạo , chỉ khác là những huyệt đạo này không phải là
huyệt đạo làm bế tắc lại charka của người khác mà là khiến người bị thi
triển không cử động được nữa luôn.
Nhìn chung thì mỗi cô bé đều
bộc lộ sở trường của mình cho hắn xem một lần, ai cũng kiêu ngạo vì là
một thành viên trong lớp của hắn. Vì vậy, Thiên Hồ cũng dạy các nàng
thêm về Thể Thuật và cả Quyền Thuật mang tên Thái Cực Quyền.
Mãi
đến lúc hắn rời Làng Lá đi đến những nước khác du lịch đã là năm tháng
sau, lúc ra đi có khá nhiều những cô bé đến tạm biệt, nhiều người còn
khóc sướt mướt về lão sư mình tiếp tục phải đi làm nhiệm vụ đặc biệt do
đích thân ngài Hokage ban bố.
" Thanh Trúc cô nương, có phải ta
trước đây đã từng làm gì tội lỗi khiến ngươi tức giận phải không ?? Nếu
có thì mong nàng bỏ qua cho ta trước đó... " Thiên Hồ tất nhiên đồng
hành còn có thêm một người nữa , có mối quan hệ khá đặc biệt với Thiên
Thu thì phải, chứ còn hắn thì căm thù đến nỗi hận không ăn tươi nuốt
sống hắn đi nên hắn đành phải mở lời trước.
" Kể cả khi ngươi mất
trí cũng đáng ghét như tên kia... Tránh xa ta một chút..." Thanh Trúc
lạnh lùng liếc nhìn nam nhân ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. Hai người từ
khi rời làng vẫn luôn trong trạng thái kì dị như hiện tại, bất kể hắn có làm gì lấy lòng nàng đều bị cô nàng dùng trạng thái ghét bỏ tiếp nhận.
" Nha..." Đối với mỹ nữ lạnh như băng đủ để đông cứng người khác như nàng càng làm hắn có mong muốn chinh phục nàng làm nữ nhân của mình nên vẫn
như cũ ngày ngày chăm sóc nàng, mặc kệ bị mỹ nhân mắng chửi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT