Một lúc sau, bên ngoài nhà hắn đã xuất hiện bóng dáng của năm cô gái nhỏ
nhắn, các nàng đầy tò mò nhìn căn nhà bé tí tẹo nằm giữa hai ngôi nhà to lớn bên cạnh, có chút đồng cảm với gia cảnh nhà đồng bạn mình. Chắc
chắn nàng không có nhiều tiền là do phụ mẫu mất sớm, cha nuôi cũng là
lão sư các nàng không có tiền lập một căn nhà lớn cho hai người ở...
" Phụ thân, ta hoàn thành được mười nhiệm vụ đầu tiên trong lớp..." Cô bé có mái tóc màu vàng vui vẻ nhào vào lòng Thiên Hồ, dùng đôi tay nhỏ
nhắn trắng noãn của mình ôm chặt lấy hắn...
" Tất nhiên Naruko của ta phải đứng nhất rồi....Thế còn các bạn học của ngươi đang ở đâu ?? "
Thiên Hồ mỉm cười xoa đầu, tán dương cô nàng lúc nào cũng thích được hắn khen ngợi.
" Các nàng sợ nhà chúng ta nhỏ, không đủ chỗ để các
nàng chen vào...Hi hi...Ta nghĩ phụ thân ngươi nên để ngoại hình bên
ngoài rộng hơn đôi chút..." Ban đầu nàng cũng như hai cô nàng ngoài kia, có ít bất mãn về kích thước của căn nhà, mỗi tội khi vào bên trong mới
biết được không nên tùy tiện đánh giá bất kì thứ gì qua vẻ bề ngoài...
" Ừm....Ngươi mau gọi các nàng vào đây trước đi, ta và Karui đi xem những cô gái còn lại đã hoàn thành xong chưa đã...." Vốn dĩ dựa theo tuổi của các nàng thì tầm tuổi này Tsunade đã hoàn thành những nhiệm vụ cấp C do hắn giao phó rồi, chỉ là những tiểu loli hắn đang dạy không hề dũng
mãnh như nàng nên giao cho các nàng nhiệm vụ D là an toàn nhất, vừa tăng tính đoàn kết luôn.
" Còn món quà dành được thứ hạng nhất của ta ?? " Naruko vẫn nằm trong ngực hắn đòi hỏi thứ nàng muốn.
" Chụt....Như vậy đã đủ chưa nào, tiểu bảo bối..." Hắn bất ngờ hôn lên má Naruko một cái làm nàng hân hoan đến híp cả mắt, đúng thứ nàng muốn
chính là nụ hôn của phụ thân tuấn mĩ, chứ món ăn Ramen thì nàng ngày nào cũng được ăn rồi..
" Đầy đủ, phụ thân...Hay ngươi thưởng thêm cho ta một cái ôm được không nha ?? " Naruko ranh mãnh ôm cánh tay hắn đòi hỏi.
" Tất nhiên là được rồi...Tiểu công chúa muốn phụ thân ôm kiểu gì nào ?? "
" Có kiểu nào là kiểu những cặp đôi yêu nhau thường làm không ạ ?? Ta
muốn ôm kiểu đó..." Thường thì những cô gái hay trưởng thành sớm hơn
những chàng trai khá nhiều, việc Naruko bắt đầu nảy sinh tình cảm với
phụ thân mình là bình thường...
" Ngươi muốn thật sự thử kiểu đó ?? " Thiên Hồ ánh mắt xấu xa nhìn tiểu loli đang hưng phấn ngồi trên đùi mình hỏi.
" Vâng...." Naruko để ý nụ cười của hắn có phần không ổn nhưng vẫn quyết
tâm không thay đổi chủ ý mình đã đưa ra, hiếm khi được chiếm tiện nghi
phụ thân quang minh chính đại như vậy, tội gì phải bỏ qua..
" Giờ
ngươi ôm lấy cổ phụ thân, hai chân giữ chặt ở eo ta...Ân, tiếp đó nhắm
mắt lại..." Tiểu loli đã chủ động thân mật với hắn thì không cớ gì một
phụ thân tốt như hắn lại bỏ qua được cả, miệng hôn miệng nhỏ của nàng,
lưỡi hắn cũng tìm đến chiếc lưỡi nhỏ xíu nhưng không kém phần ngọt lịm
kia, liên tục không ngừng quấn lấy nó. Ngồi không xa hai người, Karui
cũng không bất ngờ về mối quan hệ có phần hơi vi diệu của đôi phụ tử
này, ai ngờ được rằng hắn nuôi lớn con gái để làm lão bà tương lai của
mình, đã vậy các nàng còn cam tâm tình nguyện, ngây thơ dành tình cảm
cho lão hồ ly ranh mãnh....
" Naruko...Ngươi ổn chứ ?? " Cô gái có mái tóc màu hồng nhạt nhận ra được khuôn mặt đang đỏ bừng của bạn mình nghi hoặc.
" Quá xứng đáng...." Đáp lại nàng chỉ có tiếng lẩm bẩm của Naruko đang
nghĩ về kiểu ôm ban nãy của hai người, về phần Hinata thì lại hiểu được
phần nào tư tâm của đồng bạn mình, ngưỡng mộ nhìn nàng. Trước đây đã có
lần hai nàng có nói về phụ thân nàng cũng như tình cảm đặc biệt nàng
dành cho hắn...Đương nhiên Hinata chỉ dám ước ao thôi, nàng vẫn còn vị
hôn phu thần bí đang chờ đợi mà, nàng liếc sợi dây chuyền đang đeo trên
cổ mình thầm nghĩ.
" Xứng đáng ?? " Sakura mặt đầy cổ quái chú ý
biểu cảm của Naruko, rốt cuộc cô nàng này đã được lão sư thưởng trước
cái gì mà biến thành bộ dạng như bây giờ, đôi lúc nàng cũng có chút ghen tỵ với Naruko khi có phụ thân lại quá mức đẹp trai đến nghịch thiên như thế, hắn đẹp tựa thiên thần soi lối khắp nhân gian u tối, không gì là
không thể làm được...Cũng chính vì nguyên do mê thích lão sư mình, hơn
cả người nàng từng huyễn tưởng trong đầu mà nàng và Ino luôn đấu đá lẫn
nhau....
" Nhanh dẫn bọn ta đi tham quan nhà ngươi được không ??
Nó quá rộng lớn a..." Ten Ten cùng Ino quả thật đi vào căn nhà mới hiểu
được thế nào là sự kì diệu của ma pháp, đúng là ma pháp, Thiên Hồ cũng
dạy các nàng thêm cả ma pháp chứ không đơn thuần là việc sử dụng nhẫn
thuật, charka,....
" Để ta dẫn đường cho các ngươi, các tiểu
thư..." Bỗng chốc, nữ hầu gái có mái tóc màu bạch kim hiện ra trước tầm
mắt ngũ nữ mà các nàng không hề nhận ra được, tuy vậy hình như đôi mắt
nữ hầu gái này có điểm kì lạ thì phải.
" Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ..." Ino, Sakura cùng Ten Ten đồng loạt cảm tạ nữ hầu gái.
" Chuyện nhỏ mà, các ngươi đi lối này trước đi..." Đúng là nhà hắn mà
không thuộc đường hay sử dụng ma pháp chắc chắn sẽ khó lòng tìm được lối ra trong nhà này, bởi căn nhà không đơn giản chỉ dùng cấp thấp không
gian ma pháp, từng khoảng trống giữa các phòng cũng tương đương một lỗ
hổng không gian dẫn đến các chiều không gian khác, từng lớp từng lớp
không gian trong mọi căn phòng đều được bố trí bằng cách chồng chất
những đơn lẻ pháp tắc không gian khác nhau...
" Hinata, tỷ tỷ này
có đôi mắt thật đẹp..." Ino nhỏ giọng trò chuyện cùng Hinata, ngắm nhìn
đôi mắt đen sâu thẳm như tinh hà của nữ hầu gái.
" Ân...Bất quá tỷ tỷ không nhìn thấy chúng ta đâu. Nàng chỉ dựa vào cảm nhận mà đưa chúng ta đi tham quan thôi..."
" Đôi mắt đó không nhìn thấy gì ?? Kì lạ ha..." Sakura cũng vừa đi vừa nghe hai cô nàng nói.
" Nó có giống huyết kế giới hạn của gia tộc gì mới bị diệt tộc không ?? Kiểu như chưa thức tỉnh a ?? " Ten Ten tò mò hỏi.
" Không...Đôi mắt đó còn vượt qua nhận biết của thế giới này rất nhiều...." Naruko thần bí đáp.
" Nhanh chân nào các tiểu thư, cẩn thận không khéo bị lạc nha...." Nữ hầu gái quay về phía các nàng hô to, vẫn đôi mắt đen tuyệt đẹp đó , không
giống bị mất đi thị giác chút nào.
" Chờ chúng ta với....." Ngũ nữ nhanh chóng chạy theo nữ hầu gái, tạm thời bỏ qua câu chuyện đang nói dở.
....
" Mẫu thân...mẫu thân, ngài cố gắng lên , chúng ta sắp được cứu rồi..."
Trong rừng không một bóng người xuất hiện thân ảnh nhị đang dìu dắt lẫn
nhau, cô gái nhỏ hơn đầy lo lắng kêu lên.
" Con gái, mau rời khỏi
đây trước đi...Nơi đây không phù hợp cho ngươi tồn tại đâu, mặc kệ ta
đi.." Thiếu phụ dùng chút sức lực còn sót lại vuốt ve gò má con gái
mình, trìu mến dặn dò,
" Không được , ta không thể bỏ mẫu thân ở
lại được....Đáng chết, là do ta sơ ý thức tỉnh huyết kế giới hạn ảnh
hưởng đến ngươi...Mẫu thân, ngài chắc chắn phải sống sót...." Cô gái
kiên định đáp.
" Vô ích....Đừng lo lắng cho ta, mau rời khỏi đây
đi..." Rơi vào hoàn cảnh như hai người hiện tại thì một người còn có khả năng sống sót cao hơn, kéo thêm nàng chỉ thêm vướng chân thôi, một
người bị thương lẫn cạn kiệt charka chỉ thành món ăn cho những con thú
trong này...
" Ồ....Các ngươi sao lại tới được đây ?? " Bất chợt,
giọng nam tử ấm áp truyền vào tai cô gái làm nàng nhanh nhẹn chỉnh lại
hành trang của mình, lễ phép cầu khẩn.
" Đại ca ca....Van cầu ngươi cho chúng ta chút thức ăn được không ?? Chúng ta chỉ cần nàng hồi phục sẽ lập tức rời đi ngay..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT