Ninh Lan hít nhẹ một hơi, cũng không vặn hỏi thêm cái gì cùng Ninh Hương đi về nhà.

Cả đường chào hỏi với các chú các bác các thím trong làng cho đến khi đến cổng nhà,  hai đứa em trai Ninh Ba cùng Ninh Dương đang đập bao diêm chơi.

Đầu những năm này trẻ con không có đồ chơi gì nhiều, chỉ có nhặt giấy gói kẹo, hộp bao diêm hoặc là vỏ hộp thuốc lá, thu gom lại làm đồ chơi. Vỏ bao diêm có thể dùng miệng để thổi, cũng có thể dùng tay dập, ai có thể thổi cho nó ngược lại hoặc đập được ngược lại thì sẽ thắng.

Ninh Ba cùng Ninh Dương đang sắp đánh nhau vì một bao diêm, trong lúc tranh đoạt đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Lan, “Ninh Ba, Ninh Dương, chị cả quay về nè!”

Nghe thấy Ninh Hương đã quay về, Ninh Ba Ninh Dương không cần vỏ hộp diêm kia nữa, nhảy tót lên như con khỉ chạy đến trước mặt Ninh Hương cười hihi hỏi: “Chị cả quay về rồi, có đem theo đồ ngon gì không chị?”

Trước đây mỗi lần Ninh Hương về nhà mẹ đẻ đều sẽ tiện đường đem theo một chút đồ ăn vặt như điểm tâm xốp giòn, kẹo Cao Lê hoặc bánh gato từ công xã về nhà. Cha mẹ sẽ không ăn mấy thức này, Ninh Lan là cô gái đã lớn cũng chỉ thử một chút, phần lớn đều rơi vào bụng hai đứa em trai này.

Lần này Ninh Hương cái gì cũng không đem theo, cũng không còn sự cưng chiều và thương yêu hai người em trai song sinh Ninh Ba Ninh Dương như đời trước, chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Hôm nay quay về không đi công xã, không đem theo đồ gì ngon cả.”

Nghe nói như vậy, vẻ mặt Ninh Ba Ninh Dương bỗng chốc sụp đổ.

Ninh Ba không tin tiến lên kéo khóa chiếc túi màu vàng của Ninh Hương, sau khi kéo ra thì thò tay vào tìm một lúc, không tìm được đồ mà nó muốn thì thất vọng nói một câu: “Thật sự là cái gì cũng không mang.”

Ninh Dương thấy không có đồ ăn ngon, lực chú ý tức khắc quay về với vỏ hộp diêm. Nó quay người bận đi tranh vỏ hộp diêm trên mặt đất, nhưng ngón tay còn chưa động đến thì Ninh Ba cũng đã đi qua, hai đứa lại bắt đầu ồn ào.

Ninh Hương cũng không quan tâm hai đứa nó ầm ĩ thế nào, cầm túi đi vào trong nhà.

Mẹ Hồ Tú Liên đang ở bếp nấu bữa tối, ngó đầu ra nhìn Ninh Hương một cái có hơi tò mò nói: “Sao lại quay về lúc này?”



Ninh Hương bình thường khi về nhà mẹ đẻ, tần suất quay về không nhiều, mỗi lần đều là tranh thủ buổi sáng quay về, ăn trưa xong ngồi chơi một lúc liền về nhà chồng. Chưa từng quay về vào buổi tối, càng không có chuyện quay về còn đem theo một túi hành lý to.

Ninh Hương vào phòng Ninh Lan để túi xuống, trong miệng qua loa nói: “Quay về ở mấy ngày.”

Hồ Tú Liên trong lòng ngạc nhiên, lúc cho củi vào lò dùng khẩu hình hỏi Ninh Lan: “Chuyện gì vậy?”

Ninh Lan thả giỏ trúc trên lưng xuống bên bếp chuẩn bị nấu thức ăn cho heo lắc lắc đầu với Hồ Tú Liên không nói gì.

Ninh Hương vào phòng bỏ túi xuống, không lập tức đi ra mà là ngồi trên giường nghỉ ngơi một lúc. Đợi đến khi Hồ Tú Liên nấu cơm xong, Ninh Lan cũng đã nấu thức ăn cho heo chăn heo xong, cô mới chậm rì rì từ trong phòng đi ra.

Hồ Tú Liên đang cắt cải cúc trên thớt gỗ, chặt ngang mấy xong cái buông dao xuống nhìn Ninh Hương nói: “A Hương con biết cắt, con đến cắt đi. Cắt xong thì cha con cũng về đến nhà thì đúng lúc ăn cơm.”

Ninh Hương vẫn không nói gì nhiều, đi qua cho trông chảo đợi nóng lên.

Ninh Lan nhóm lửa ở sau bếp, Hồ Tú Lan vừa bóc tỏi vừa thăm dò hỏi: “Là con đánh nhau với mẹ chồng à?”

Ninh Hương cho một chút mỡ heo vào chảo, nhìn mỡ heo nóng chảy trong chảo dần dần tan ra, đơn giản đáp: “Là Giang Ngạn đẩy.”

Hồ Tú Liên ngẩng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười nhẹ nhõm nói: “Ôi dào ôi, mẹ còn tưởng mẹ chồng con ủy khuất con chứ. Con với đứa bé Giang Ngạn thì tức giận cái gì? Con làm mẹ, phải kiên nhẫn một chút, trẻ con ai cũng thế cả.”

Ninh Hương cho tỏi băm nhỏ vào chảo, đợi mỡ heo tỏa ra hương vị tỏi, lại cho cải cúc đã cắt vào trong chảo đảo mấy cái, cô mở miệng nói: “Con không phải mẹ của nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play