Thấy Ninh Hương không nói chuyện nữa, Hồng Đào cảm thấy chị ấy đang đứng phía có lý, lại nói: “A Hương, em đừng để người ta dạy hư nữa, phụ nữ chúng ta thành thực ở nhà chăm sóc con cái, hầu hạ người già, sống yên ổn là được, đừng gây chuyện.”
Ninh Hướng lại ngẩng đầu nhìn chị ấy, “Những lời này là Chủ tịch nói, ông ấy nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời.”
Hồng Đào còn muốn nói gì đó, mở mồm đóng lại mấy lần hồi lâu không nói cái gì. Nói ai nói linh tinh cũng không thể nói Chủ tịch dạy xấu người, nói rồi không sợ bị bắt đi ngồi tù à.
Hồng Đào nghẹn lại cười khan hai tiếng, trong lòng nghĩ Ninh Hương đúng là hết cứu rồi, thật là lãng phí miệng lưỡi của chị ấy. Chị ấy tận tình khuyên bảo nói nhiều như vậy còn không phải vì tốt cho cô? Ai biết cô lại tranh luận với chị ấy, còn đem Chủ tịch ra nữa.
Hồng Đào không còn ý muốn khuyên người nữa, từ bên cạnh Ninh Hương đứng dậy, cười khan nói: “Vậy em bận đi.”
Tư tưởng không trên một con đường, ai cũng không thuyết phục được ai, quả thực không nhất thiết phải tiếp tục tranh luận. Ninh Hương thuận tức trong lòng, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm thêu thùa, tiếp sau đó cũng không nói chuyện với người khác, tú nương tán gẫu cũng không tham gia vào.
Bầu không khí ở phường thêu không quá khác với chiều hôm qua, thêm mấy người cho nên càng náo nhiệt hơn một chút. Những tú nương khác đang nói chuyện lặt vặt trong nhà, nói đến chuyện buồn cười, hoặc có người chém gió, mọi người đều phát ra một trận cười haha.
Cô gái tuổi còn nhỏ chưa lấy chồng nghe không hiểu sẽ mở to mắt hỏi: “Nghĩa là gì vậy?”
Phụ nữ cũng không đỏ mặt nói với cô gái: “Cô gái, cái không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cười cười nói nơi như vậy đến khi mặt trời lên cao, Hồng Đào mấy tú nương tuổi lớn thấy đã đến giờ, cùng đi về nhà nấu cơm trước. Còn lại mấy người tuổi còn nhờ không cần làm cơm thì ở lại phường thêu làm thêm chút nữa, đợi đến giờ cơm lại quay về.
Ninh Hương trước khi chưa kết hôn cũng như vậy, bởi vì thêu thùa thứ càng có kỹ thuật cao thì tiền sẽ được nhiều hơn một chút, mà tay nghề cô tốt thêu thùa cũng tốt cho nên Hồ Tú Liên liền không để cô làm mấy việc nặng nhọc trong nhà, để cô dưỡng tay chỉ cần kiếm tiền. Tất nhiên, giúp đỡ chăm em trai em gái không ảnh hưởng.
Tú nương không phải là ai cũng làm được, bởi vì đây là công việc cần kỹ thuật, tay nghề không được thì ăn không nổi bát cơm này. Mà trong mấy tú nương của đại đội Điềm Thủy, người có thể làm công việc có kỹ thuật cao này cũng không nhiều, vậy nên họ đều làm công việc thêu thô, việc vặt trong nhà cũng phải làm hết.
Phụ nữ ngay cả việc thêu thùa cũng không làm được giống như Hồ Tú Liên, vậy thì có thời gian là sẽ đến đội sản xuất làm việc kiếm điểm công, điểm công không nhiều bằng đàn ông làm việc nặng nhọc, cũng không nhiều bằng tú nương thêu thùa kiếm tiền, nhưng dù sao có cũng hơn không.
Mấy tú nương Hồng Đào ra khỏi phường thêu đi trên đường liền bàn tán về chuyện của Ninh Hương. Hồng Đào không hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của Ninh Hương, vậy nên chị ấy dùng ý hiểu và kiến giải của mình mang theo chút phê phán nói cho mấy tú nương khác nghe.
Mấy tú nương khác nghe xong rồi nói: “Cô ấy hơn nửa năm nay ở nhà chồng rốt cuộc đã chịu bao nhiêu uất ức vậy? Sao đầu óc cũng có vấn đề rồi?”
Hồng Đào nói: “Còn không phải sao, còn rất cứng đầu, khuyên cũng khuyên không nổi.”
Một tú nương khác nói: “Vậy thì đừng khuyên nữa, nói đến cũng cũng là chuyện của người ta, chúng ta quản không nổi.”
Hồng Đào gật gật đầu nói: “Cô ấy cũng đã gả ra ngoài, nói đến cũng không phải là người của đại đội Điềm Thủy chúng ta nữa, tôi cũng không quản nữa.”
Tú nương đó lại nghĩ một chút rồi nói: “Các cô nói xem cô ấy làm như vậy, rốt cuộc là mưu đồ cái gì?”
Hai tú nương khác cười một cái, “Còn có thể là vì cái gì? Để người nhà chồng đến mời cô ta thôi. Các người nghĩ xem, là cô ta tự xách túi chạy về, lại tự mình quay về thì còn mặt mũi gì nữa? Cứ xem đi, cuối cùng náo loạn một hồi vẫn là tự mình xách túi mất mặt quay về nhà họ Giang.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy… …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT