Đêm Giáng Sinh và lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, vậy nên mỗi một cửa ra vào đều được trang trí bằng dây thường xuân, nơ bướm đỏ và chuông vàng nhỏ. Hagrid đã kéo cây thông Noel vào trong Đại Sảnh Đường, các giáo sư đang tất bật trang trí cho nó. Còn những hồn ma thì thi nhau đuổi bắt, xuyên qua các bức tường ở Đại Sảnh Đường, dọa lũ học sinh ở lại sợ chết khiếp.

Một buổi sáng nọ, Du Lượng ôm theo bé heo còn đang ngủ mơ màng đến Đại Sảnh Đường dùng bữa. Do còn sớm nên không có quá nhiều học sinh, nhưng trông nơi này vẫn có hơi náo nhiệt bởi cách trang trí thường xuyên thay đổi nhờ phép thuật. Du Lượng đi đến bàn ăn của Nhà Ravenclaw rồi ngồi xuống, cậu đảo mắt nhìn quanh, nghiêm túc suy nghĩ sáng nay nên ăn gì. Thời Quang vẫn còn ngủ yên trong túi áo của Du Lượng, mãi cho đến khi trực giác của động vật nhỏ cảnh báo nguy hiểm đang đến gần cậu mới bất chợt tỉnh giấc.

Có lẽ một vài nữ sinh đã thấy Thời Quang nằm trong túi áo của Du Lượng. Họ đứng ở phía xa khẽ bàn tán với nhau, có vài người còn tò mò đến độ bước đến gần vươn tay muốn sờ thử cậu một chút. Thời Quang bị dọa phải rúc người về phía sau: “Được rồi mà, được rồi mà, đừng đến gần hơn nữa!”

Nhưng túi áo của Du Lượng cũng chẳng lớn được bao nhiêu, muốn tránh cũng không lùi được nữa rồi. Thời Quang chỉ có thể co người lại, trơ mắt nhìn ngón tay được điểm tô thêm những màu sắc rực rỡ của các nữ sinh dần kề sát lại gần. Cậu đang tuyệt vọng nhắm mắt lại thì bất chợt phát hiện Du Lượng đã vươn tay kéo túi áo lên, vừa khéo che khuất lấy cậu, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đền từ lòng bàn tay ấy.

“Buổi sáng tốt lành.” Du Lượng hơi ngẩng mặt lên, nhìn về phía các nữ sinh vừa mới bị dọa rồi lễ phép mỉm cười: “Tìm tôi có việc gì không?”

“À, à…” Nữ sinh hoảng sợ, lộ ra vẻ mặt có phần bối rối, nhưng trông cô có vẻ kinh hãi nhiều hơn: “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy con heo trong túi áo khoác của cậu rất đáng yêu…”

“Nó rất sợ người lạ.” Du Lượng trả lời bằng giọng điệu ôn hòa, “Trừ tôi ra, nó không thích bị ai khác vuốt ve.”

“À được rồi, tớ xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Các nữ sinh nhỏ giọng nói xin lỗi rồi mau chóng chạy về phía sau. Du Lượng kéo túi áo khoác để Thời Quang ra ngoài. Cùng lúc đó, cậu lấy một chén yến mạch sữa dê rừng, một miếng bánh kem, một miếng bánh mì nướng phết mứt hoa quả, một ít nho, cà chua, khoai lang và hạt, cẩn thận bày ra dĩa rồi để trước mặt Thời Quang.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt kì quái đang quan sát nhưng Du Lượng vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Thời Quang cảm thấy nếu mình ngại ngùng thì trông không được tự nhiên cho lắm vì thế đã thoải mái đến gần bàn, cẩn thận lựa đồ ăn. Thời Quang giải quyết xong bánh mì nướng và bánh gato, lựa chọn bỏ qua chén yến mạch sữa dê rồi cúi đầu ăn nho.

Đang ăn được một nửa thì bàn ăn đột nhiên rung lên, Thời Quang xém chút nữa là đã bị rơi xuống dưới. Cậu vừa ngậm nho vừa hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một nam sinh đang ngồi vào chỗ đối diện Du Lượng. Khuôn mặt tên ấy đầy vẻ kiêu ngạo, tư thế như thể đang muốn gây phiền phức cho Du Lượng vậy.

Thời Quang nghĩ: Tên nào không có mắt lại muốn đến gây chiến với Du Lượng thế? Nhưng thấy đồ ăn mà nam sinh lần lượt bày lên bàn thì cậu lập tức hiểu ra, trong lòng bắt đầu xuất hiện một dãy ba chấm.

Trước mặt nam sinh đó toàn là thịt lớn muối xông khói – miếng nào miếng nấy đều được nướng giòn rụm thơm phức, có cả một miếng sườn heo rán thật lớn còn đang bốc khói nghi ngút. Nam sinh đó dùng động tác khoa trương, ăn sạch miếng sườn rán chỉ trong hai lượt, tay còn dùng dao nĩa xiên ba miếng thịt xông khói cho vào miệng, rồi khiêu khích nhìn Du Lượng: “Người nhà tôi mới gửi đến, ngon lắm đấy! Cậu có muốn dùng thử một ít không?”

Thời Quang thấy cậu ta vốn muốn ám chỉ đến mình mà.

Du Lượng lãnh đạm trả lời: “Không cần. Cảm ơn.”

“Thật đáng tiếc.” Nam sinh nuốt đồ ăn xuống, thở dài một cách khoa trương: “Ăn rất ngon đấy.”

Du Lượng uống ngụm sữa dê rừng xong thì lau miệng, một tay ôm lấy Thời Quang còn đang gặm khoai lang lên, tay kia dùng đũa phép làm biến mất dao nĩa vừa dùng.

“Vậy cậu cứ việc ăn đi.” Du Lượng nói.

Vừa dứt lời cậu liền hạ giọng niệm một câu thần chú. Nam sinh còn đang ăn bỗng nhiên biến sắc, ôm lấy cổ mình rồi điên cuồng nôn mửa như muốn phun ra toàn bộ đồ trong bụng. Mùi khó chịu xông vào khiến mọi người xung quanh đều liếc mắt nhìn cậu ta. Không hề nghĩ rằng Ravenclaw lãnh đạm này sẽ dùng trò đùa ác ý như thế, Thời Quang chớp chớp mắt, muốn gửi đến Du Lượng một ánh nhìn sùng bái thì thấy giáo sư nghiêm mặt vội vàng chạy tới, cậu chợt cảm thấy không ổn rồi.

Học sinh xuất sắc nhất Nhà Ravenclaw lần đầu tiên bị cấm túc nửa ngày.

Nói là cấm túc, nhưng thật ra cũng chỉ là giúp giáo sư Độc dược dựa theo danh sách phân loại, chuẩn bị nguyên vật liệu cho lớp học. Du Lượng nghiêm túc tập trung làm việc, hoàn toàn không để ý đến thời gian dần trôi qua. Chờ đến lúc cậu xoa vai bước ra khỏi phòng học thì trời đã tối đen rồi. Trước cửa thế mà lại có một thiếu niên Hufflepuff ngái ngủ đang ngồi xổm ở đấy. Trong tay cậu ấy có một cái ổ gà, bên cạnh chân là một chú mèo đang cọ vào người cậu, phía bên kia thì có hai con mèo đang cuộn tròn ngủ say, trên đầu có một con cú mèo đang nhắm mắt, sau mũ trùm còn có một con chó Shiba ngủ đến mức mũi cũng nổi bong bóng.

Nhìn thiếu niên lúc nào cũng có động vật nhỏ tụ tập vây quanh bên người, Du Lượng không biết nên cười hay nên giận nữa, chỉ có thể khô khan gọi tên cậu ấy: “Thời Quang.”

Thời Quang khẽ nhúc nhích, nhóm động vật nhỏ cũng tỉnh theo. Lũ mèo con kêu meo meo rồi bước qua một bên, lặng lẽ quan sát hai người. Cú mèo lười biếng vẫy cánh vài cái rồi bay đi. Bong bóng trên mũi chú chó Shiba cũng vỡ mất, một chó một người dùng ánh mắt mơ màng nhìn Du Lượng. Cậu còn thấy một con rắn trượt ra từ phía cổ tay Thời Quang rồi chậm rãi bò đi nữa đấy.

Du Lượng hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Cậu làm xong rồi à?” Thời Quang đặt ổ gà xuống đất rồi lấy khăn quàng trên cổ mình đắp lên ổ gà. Cậu dùng chất giọng ngái ngủ trả lời:p “Chờ cậu đó.”

Du Lượng cố gắng xụ mặt: “Chờ tớ làm gì?”

“Chờ cậu để cùng nhau đi ăn.” Thời Quang tỏ vẻ đương nhiên, “Tớ đã đặc biệt nhờ phòng bếp để lại phần cơm tối cho hai đứa mình đấy. Đi thôi!”

Du Lượng cố ngăn khóe miệng đang muốn giương lên. Cậu xoay người cầm ổ gà lên, thấy nó đang được khăn quàng Hufflepuff che kín thì nhìn xuống khăn quàng trên cổ mình. Thời Quang thấy vậy thì cười híp cả mắt: “Một cái là đủ, tụi nó cũng sắp nở rồi đấy! Nói không chừng sẽ nhận cậu làm mẹ đó.”

“Gì cơ?”

“Gà con đấy.” Thời Quang ra hiệu: “Sắp phá vỏ ra ngoài rồi.”

Du Lượng đột nhiên cảm thấy ổ trứng đang cầm khá phỏng tay.

“Đi ăn trước đã.” Thời Quang nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Du Lượng rồi kéo về phía Đại Sảnh Đường: “Ăn xong thì bọn chúng sẽ nở thôi.”

Sự thật chứng minh Thời Quang rất biết cách nuôi động vật nhỏ. Hai người húp được một nửa tô súp nấm kem thì nghe thấy âm thanh phá vỏ và tiếng kêu yếu ớt của gà con. Thời Quang không thèm để ý đến chén súp trên tay, cậu buông muỗng xuống rồi chạy tới ổ gà, đầu đụng phải đầu Du Lượng đang tò mò ngó qua. Hai người ôm trán rồi vì chen nhau ngắm gà lần nữa lại đụng đầu tiếp. Thời Quang không còn cách nào khác, đành phải để Du Lượng nhìn trước.

Gà con lông màu vàng nhạt mới phá vỏ trứng chui ra, toàn thân ướt sũng, kêu lên một tiếng yếu ớt rồi giấu mình dưới cánh mà ngủ thiếp đi. Trông chúng vừa nhỏ yếu vừa đáng thương, lại còn toát ra cảm giác ấm áp dễ chịu. Du Lượng nuốt một ngụm nước bọt, Thời Quang ở phía sau huých cậu một cái: “Cậu sờ thử đi.”

“Rất ướt, rất nóng.” Du Lượng duỗi đầu ngón tay ra cẩn thậm chạm vào, cậu thật thà trả lời: “Còn biết động đậy nữa.”

“Qua mấy ngày nữa là lông sẽ xù lên, dễ nhìn hơn.” Thời Quang nhăn mũi: “Sinh vật nào lúc mới sinh cũng đều có dáng vẻ nhăn nheo như thế này hết đó.”

“Heo cũng vậy sao?”

“Heo cũng thế.” Thời Quang liếc mắt, “Cậu cũng vậy.”

Du Lượng nhìn chăm chú đàn gà con trong ổ rồi đột nhiên nói: “Heo sẽ trở nên đáng yêu hơn.”

Nhìn vẻ mặt chắc nịch của cậu thiếu niên Ravenclaw, Thời Quang đột nhiên cảm thấy, hình thái hóa thú của mình cũng không hẳn là quá tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play