[Phụt! Nan ... Nanmo A Di Đà?]
[Tôi phục, tôi phục thật sự! Đây không hổ là phong cách của Đường Chi!]
[Có phải bạn nghĩ rằng bạn trai của mình hoàn hảo nên mới chọn bộ này phải không?!]
[Hình tượng của anh tôi sắp sụp đổ.jpg]
[Đường Chi có độc! Anh tôi sẽ không bao giờ mặc nó!]
[Hehe, lợi dụng Chi ca để tạo nhiệt độ cho mình nổi tiếng, Đường Chi thông minh thật! Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả khi cô ta chọn chiếc áo này để nổi tiếng, Chi ca cũng sẽ không hợp tác.]
[Chỉ là tính tình Chi ca tốt như vậy, ài, đau lòng cho Chi ca, tại sao chương trình giải trí này không thể kết thúc sớm?! Ngày nào em cũng mong họ chia tay, buồn muốn chết!]
"..."
Trước màn hình, khi Hoàng Bình Chiêu nhìn thấy cảnh này, anh ấy đã sợ hãi đến mức nghẹn ngào và ho dữ dội.
Đường Chi ...
Đường Chi, đây là muốn làm gì?
Một người bình thường làm sao có thể mặc trang phục này được chứ?
Đây không phải là tự tát vào mặt mình sao?
Anh ấy chột dạ chỉ đạo đồng nghiệp xóa những bình luận của fan độc duy.
Mặt khác, anh ấy hơi lo lắng về diễn biến tiếp theo.
Giang Chi mặc nó, không thể nào.
Nếu không mặc, Đường Chi có thể chịu hàng ngàn lời chửi bới như những tòa nhà cao tầng trên khu phát sóng... có nhảy xuống khe đá cũng không thoát được.
Anh ấy không khỏi toát mồ hôi hột thay Đường Chi.
Trong trường quay, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm túc, nhưng khung cảnh lại rất hài hòa.
Đường Chi đã chọn chiếc áo cà sa, vượt ngoài sự mong đợi của mọi người.
Trong khi Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu bị sốc, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì họ cũng không chọn áo cà sa cho bạn trai, tương đương cũng giống như sự lựa chọn của Đường Chi, chẳng liên quan gì đến họ cả.
Chỉ là......
Giang Chi có mặc nó không?
Luôn cảm thấy ......
Điều này rất khó xảy ra.
Tại sao Đường Chi lại chọn một chiếc áo cà sa cho Giang Chi?!
Khán giả đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được máy quay quay đến chỗ Giang Chi. Vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sắc bén như hiểu ra tất cả, đang nhìn Đường Chi chằm chằm.
Cô nhảy đến bên cạnh anh, khóe miệng cong lên: "Thế nào?! Có phải rất hợp với anh không?"
Rút kinh nghiệm từ lần vẽ tranh trước, lần này mặt Giang Chi không còn đen nữa.
Đôi mắt anh nhìn vào chiếc áo cà sa trong hai giây: "... Hãy nói cho tôi biết tại sao em lại chọn nó."
Thấy anh thật tâm hỏi mình, Đường Chi đã giải thích phân tích của mình với anh.
"Chỉ là, rất hợp với anh."
"Cấm dục, lạnh lùng, khó tiếp cận như bông hoa trên núi cao, không gần nữ sắc."
"Nhìn xem, có phù hợp với hình tượng của anh không?!" Cô cười khúc khích và hất chiếc áo cà sa ra để anh nhìn rõ.
Mong rằng anh ấy sẽ nhận ra ý nghĩa sâu xa của việc xuất gia, thoát ly ngoài cửa trần, đồng hành cùng Nhiên Đăng Cổ Phật lâu dài, làm một đoá hoa cao lãnh không gần nữa sắc.
* Nhiên Đăng Cổ Phật: Phật Nhiên Ðăng được xem là vị Phật quan trọng nhất trong các vị trước Thích-ca. Ngài là vị đại diện cho Phật quá khứ tương tự như trường hợp Di-lặc được xem là đại diện cho Phật vị lai. Theo truyền thuyết, thân Phật Nhiên Ðăng cao "80 trượng", giáo hóa 84.000 vị A-la-hán, Ngài sống 100.000 năm.
Chà.
Sau khi lắng nghe lời giải thích của cô, làn đạn im lặng trong hai giây...
[... Có vẻ như không có gì sai?]
[Hahahaha tại sao bây giờ tôi mới nhìn vào những dòng chữ này?]
[Đừng nói nữa, đúng là trông khá phù hợp.]
"..."
Nhìn thấy Giang Chi im lặng hồi lâu, Đường Chi uỷ khuất chớp mắt: "Anh không thích sao?"
Cô nghiện diễn xuất, khịt mũi, giọng nói còn có một chút thất vọng...
" Em đã chọn cái này rất lâu."
"Bởi vì em nghĩ ... cơ hội anh mặc bộ này, sẽ rất hiếm..."
[Hahahaha cái này hiếm thật.]
[Độc! Giúp tôi với, hahaha!]
[Chi Chi đang cố gắng cầu xin mỗi ngày đều được ăn đòn.jpg]
[Tôi muốn thấy cô ấy bị đánh, kiểu bị Chi ca đánh đòn...]
[Hahahaha em gái lầu trên, tôi cũng muốn thấy!]
Nói đến đây, Đường Chi không kìm lòng được.
Cô mím chặt môi dưới, nhưng không kìm chế cong khóe miệng, lại dùng sức cắn chặt môi dưới, khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Giang Chi, cô vội vàng vươn tay chạm vào mũi để che lại: "Giang Chi..."
"Anhkhông thích nó, phải không?" Đôi mắt hạnh của cô sáng lên, dường như có đôi tai cáo nhỏ mọc ra trên đầu cô trong vô hình, trông cô ấy ngây thơ và trong sáng. Nhưng thực ra, trong đầu cô toàn ý nghĩ xấu, và cô hạnh phúc nhất khi nhìn thấy anh xấu hổ.
Anh khẽ hỏi cô: "Em có muốn thấy anh mặc cái này không?"
"Có."
Đường Chi ngay lập tức thả rắm cầu vòng: "Bạn trai của em là đẹp trai nhất trên thế giới, cho dù anh ấy mặc áo cà sa, khi anh ấy mặc nó cũng là một nhà sư đẹp trai nhất!"
Nghĩ đến đây, cô vui mừng khôn xiết, nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong mắt Giang Chi.
Anh không biết tại sao, anh cảm thấy rất mệt mỏi khi nhìn thấy cô trong quá khứ. Nhưng đến bây giờ, chỉ nghĩ rằng từng cái nhíu mày và nụ cười của cô, anh đều thấy rất dễ thương.
Ngay cả khi anh biết lời nói của cô không chân thành, tính tình thay đổi, hay cố ý giở trò. Anh vẫn cảm thấy cô đáng yêu vô cùng.
"..."
Anh im lặng một lúc, sau đó trầm giọng trả lời: "Được."
Thanh âm này phát ra, khiến cho mọi người trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
"Thật sao?!"
Giang Chi có thâtk sự muốn mặc nó?!
Làn đạn cũng kinh ngạc giật mình: [ĐM, Chi ca đồng ý?!]
[Cả... kcả gia đình tôi bị sốc!]
[Không, không, không, Chi ca bắt đầu thích Đường Chi rồi?!]
[Nếu đây không phải là tình yêu ...]
[Đánh chết tôi đi, chết tiệt, Chi ca mở khóa thành công hình dạng tu sĩ.jpg, đây thật sự là... cảnh tượng hiếm thấy trên đời này!]
Giữa đám người đang kinh ngạc ăn dưa, mắt và cằm sắp rớt xuống, Đường Chi chỉ cười: "Đừng lo lắng, anh không cần cạo đầu, em cho anh xem, anh còn vương miện!"
Mọi người: "..." Cô nói cái gì?
Chỉ là...
Nó rất...
Cô đang gây rắc rối, anh cưng chiều nhìn cô cười.
Thật là một viễn cảnh ấm áp.
Thế nhưng... thế nhưng đến rồi! Điều này có thực sự tồn tại?
Đừng nói là các khách mời nữ bị sốc, ngay cả Phó Hoàn Chi và Thẩm Trác Sắt cũng bị sốc.
Cặp Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu luôn trở thành tâm điểm trong những cuộc tán gẫu vô bờ bến của tất cả mọi người, vì sự cưng chiều của Phó Hoàn Chi dành cho Hạ Thu Thu.
Nhưng công bằng mà nói, nếu Hạ Thu Thu thực sự chọn một chiếc áo cà sa cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người có thể có nguy cơ tan vỡ!
Nhưng Giang Chi thật sự đồng ý với giải thích vô nghĩa của Đường Chi, dung túng cho cô tuỳ hứng, được yêu chiều mà sinh hư.
... Bầu không khí của cặp đôi họ trước đây không như thế này.
Nhưng không cần biết mọi người kinh ngạc như thế nào, Đường Chi và Giang Chi đều đã vào phòng thay đồ.
Người thứ hai chọn quần áo là Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt.
Nhan Vô Ưu run rẩy nắm lấy tay Thẩm Trác Sắt, thì thào nói: "Chúng tôi không muốn học hỏi Đường Chi... Nếu như anh lấy cho em mấy bộ quần áo kỳ quái, hôm nay chính là ngày tốt để chúng ta chia tay..."
Thẩm Trác Sắt vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi Giang Chi đồng ý yêu cầu của Đường Chi, cũng chỉ có mấy người viết mấy câu bình luận, hahaha.
[Cho đến giờ phút này ảo tưởng của tôi đều tan thành mây khói.]
[Chi ca, anh ấy ... có gì đó không ổn. Đồng ý với Đường Chi?]
[Thật là... kỳ diệu. Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi đã nghĩ rằng đây là một tiết mục đóng thế do tài khoản tiếp thị tạo nên ...]
[Vậy là, Chi ca đang yêu Chi Chi, phải không?]
[Đương nhiên là thích rồi! "Giang Đường" ngọt quá phải không nào! Thật là một niềm vui khi trở thành một fan của CP! Hãy đến tham gia với chúng tôi các chị em!!]
Trong phòng thay đồ, Đường Chi mặc váy vào, đối với thân hình phản chiếu trong gương, cô rất đắc ý ngắm nhìn.
Có thể nói, mắt nhìn của Giang Chi rất tốt.
Khi cô mặc bộ đồ này, nhìn đẹp muốn ngây người, cô ước gì mình có thể lấy điện thoại ra và selfie ngay tại chỗ.
Khi Đường Chi đi ra khỏi phòng thay đồ, Giang Chi cũng đã mặc xong áo cà sa.
Ngay cả khi anh mặc như thế này, cũng không mất đi một chút đẹp trai.
Ngay cả khí chất xuất trần* cũng bổ sung cho chiếc áo cà sa này, và nó cho thấy hương vị nội liễm* của một nhà sư.
*Xuất trần: Vượt ra ngoài thế tục
*Nội liễm: Ẩn mình, thu mình
Đường Chi nhìn anh và hiểu tại sao tất cả yêu tinh trong "Tây Du Ký" đều muốn ăn thịt Đường Tăng.
Sự bất tử chỉ là giả vờ thôi. Kéo một người đàn ông như vậy xuống hoàn tục, nhìn anh ta phạm giới, đôi mắt lạnh lẽo nhuốm màu nhiệt độ, và chúng ta sẽ chìm đắm bên nhau ...
tiếng xì xì-
Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến cô cảm thấy say mê!
Biên kịch của nhóm họ chờ đợi với một cuốn sổ nhỏ, và sau khi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người, đã hỏi: "Hai người đã nghĩ ra kịch bản và câu chuyện nào chưa?"
Khi Giang Chi nghe thấy điều này, anh nhìn Đường Chi và cho cô toàn quyền quyết định.
Ánh mắt Đường Chi sáng lên, cô kéo biên kịch nhỏ bắt đầu nói về ý tưởng mà cô vừa nghĩ ra.
Mắtb iên kịch trẻ cũng nghe xong sáng lên và liên tục khen ngợi.
Lúc này Đường Chi và Giang Chi mới trang điểm, làm tóc xong.
Đường Chi vốn dĩ rất ưa nhìn, nhưng bây giờ cô trang điểm càng thêm sắc nét hơn, đôi mắt sáng trong veo, một chuỗi chuông bằng dây đỏ được buộc quanh cổ tay. Mỗi khi cô cử động, chuông sẽ phát ra âm thanh leng keng đầy trong sáng và đáng yêu.
Đường Chi nhìn Giang Chi sau khi đội pháp quang lên, hơi thở cấm dục của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lễ giáo nghiêm khắc, ít nói ít cười, tự cao tự đại của bề trên, không giận mà uy*. Chỉ cần liếc nhìn anh, một cảm giác bị áp bách đã hiện lên trên khuôn mặt anh.
*Không giận tự uy là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.
Và kẻ tiểu nhân trong lòng cô đang điên cuồng phất cờ và hét lên... Kéo anh ta xuống khỏi đám mây.
Nhìn anh chìm xuống, để anh cúi đầu làm người hầu của mình. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô muốn gáy lên và gáy lên như một con gà.
Chuyên gia trang điểm cho Giang Chi quá nhạt, làm nổi bật vẻ lạnh lùng của anh ấy.
Vai diễn mà cô và nhà biên kịch suy nghĩ tới vai diễn của anh là một nhân vật vừa thiện vừa ác.
Đường Chi nhìn anh chằm chằm một hồi, rồi lắc đầu: "Không."
Giang Chi nhướng mày: "Cái gì?"
Đường Chi chỗ ngồi bên cạnh anh: "Lại đây ngồi."
Anh không hỏi thêm câu nào và ngồi xuống theo lời của cô.
Đường Chi một tay đặt lên vai anh, tay kia cầm son môi, nghiêng người về phía anh, chặn ánh đèn trước mặt Giang Chi.
Đôi tay trắng nõn của cô không ngừng run rẩy trước mắt anh.
Mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô không ngừng lưu lại trên chóp mũi, yết hầu của Giang Chi khẽ lăn, vừa định nói, trán anh chợt lạnh.
Cây son, không nhẹ cũng không nặng, đặt lên trán anh.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn lúc này cũng dùng lại, ánh sáng vừa rồi bị cô che cũng đã trở lại, sáng ngời và ấm áp.
Anh nhướng mày nhìn thì bắt gặp đôi mắt hạnh nhân đang cười của cô.
"Được rồi." Đường Chi lùi lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh một cách hài lòng.
Đối với một người đàn ông tiết chế, ngay cả một chút chu sa quyến rũ trên trán cũng không thể che đi cảm giác lạnh lùng và xa lánh.
Không đủ.
Khi Giang Chi hơi cong môi chuẩn bị đứng dậy, Đường Chi lại ngả người ra sau, một tay đặt lên vai anh, tay kia đặt lên trán anh. Ngón tay mềm mại lướt nhẹ lên vết đỏ, màu đỏ nhạt dần, không còn đều, và cuối cùng thêm một chút nét xấu xa.
"Lần này thì tốt."
Đường Chi nhìn anh chằm chằm, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Giang Chi liếc nhìn tấm gương bên cạnh, khi nói chuyện, trong giọng nói có chút lười biếng: "Thật đẹp."
Đường Chi tò mò nhìn anh, chuyện gì xảy ra? Giang Chi cũng sẽ chủ động khen ngợi người khác.
Nhưng đối với những lời khen, cô luôn sẵn sàng nhận hết lời khen, ngay lập tức dành cho anh một cái nháy mắt: "Anh có mắt nhìn đấy."
Hì hì
Thật tiếc khi những phần này không được tổ chương trình phát sóng trực tiếp.
Không cần biết khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đợi bao lâu, họ chỉ biết rằng Giang Chi đã đồng ý với sự lựa chọn vô lý của Đường Chi và sẵn sàng mặc chiếc áo cà sa đó.
Có một số người hâm mộ cảm thấy khó hiểu, và một số người cảm thấy sắp chiếu rồi.
Cuối cùng, những người hâm mộ không chịu thoả hiệp đã tìm ra lý do tốt nhất-
Giang Chi tuy có vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách nhưng anh lại là một người rất có nguyên tắc.
Vì đây là quay phim, chỉ cần đạo diễn yêu cầu, anh ấy sẽ hợp tác đáp ứng.
Vì vậy, đây không phải vì chiều Đường Chi nên mới làm.
Chi ca có đạo đức làm việc.
Sau khi fan độc duy tìm được lý do này, họ ngay lập tức trở nên vui vẻ.
"Đúng vậy, thật sự fan CP nghĩ quá nhiều!"
"Chi ca làm vậy chỉ là để hợp tác với tổ chương trình thôi!"
"Wuwuwu, tôi thực sự cảm thấy tội nghiệp cho Chi camình! Nếu Đường Chi không ép anh ấy xuất hiện trong chương trình này, anh sẽ không phải chịu đựng những điều như thế này!"
"Ồ! Cô quên mất, cái áo cà sa này là do Đường Chi chọn? Tôi rất ghét Đường Chi!"
Còn những người hâm mộ CP, vì sự si mê của Giang Chi, họ sắp rơi vào sự dịu dàng của Giang Chi.
Đoạn phim vẫn chưa được phát sóng, và vô số giả thiết đã được đặt ra.
Những bối cảnh về công chúa nhỏ kỳ quặc & đệ tử Phật gia cao siêu; tiểu quỷ & nhà sư lạnh lùng, v.v ... đều kích thích ham muốn sáng tạo của người biên tập.
Trong nhóm fan của CP, có người chủ động nhắc đến: "Các bạn đã tìm thấy vị ngọt của 'Giang Đường' chưa, từ từ chậm rãi ngọt vào trong tim?"
"Ừ! Ánh mắt của Chi ca dịu dàng hơn nhiều!"
"Lúc trước giả vờ yêu, nhưng không ngờ tình yêu đã trở thành hiện thực!"
"Mẹ kiếp, khi nào thì tổ chương trình sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp trở lại! Tôi muốn xem 'Giang Đường'!"
Nhưng trước sự thất vọng của mọi người, từ sáng đến chiều, tổ chương trình vẫn chưa hề bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Mọi người đợi cho đến khi trời tối, cuối cùng một tin tốt lành đã đến: "Phát sóng rồi !!"
"Cuối cùng cũng mở phòng rồi!!"
Mọi người nghe tin đều vội vàng chạy tới phòng phát sóng trực tiếp, các vị khách mời cũng đã đổi lại xong quần áo thường ngày.
Rõ ràng là buổi quay đã kết thúc từ sáng.
Điều này khiến ai cũng muốn dừng lại, mong muốn ê-kíp chương trình gửi video ngay tại chỗ.
Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dưới cây nhân duyên bên cạnh Miếu tình nhân.
Trạm Nam thành đã đi đến hồi kết, đây là phần cuối cùng được quay trong ngày hôm nay.
"Cây nhân duyên này đã sống cả trăm năm. Nơi đây cũng lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về tình yêu đẹp. Tương truyền, những đôi trai gái yêu nhau có thể hẹn ước và hôn nhau dưới gốc cây này thì sẽ mãi bên nhau đến cuối cùng của cuộc đời họ."
Đạo diễn nhận nhiệm vụ giới thiệu với mọi người: "Như vậy, điểm dừng chân cuối cùng của chúng ta là ở đây, cũng hy vọng có thể mang đến cho các bạn một kỷ niệm đẹp."
Trên cây nhân duyên này có rất nhiều thiệp chúc được thắt bằng ruy băng đỏ.
Mỗi khách được phát một mảnh và một cây bút dạ.
Ghi một điều ước.
Đường Chi đang cầm một chiếc bút dạ và không biết viết gì trên đó.
Cô không thể viết bất cứ điều gì về tình yêu của mình dành cho Giang Chi trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu đều mang vẻ mặt thành kính, họ cúi đầu nghiêm túc và viết ra điều ước của mình.
Cô cúi đầu, giả vờ viết.
Tôi không biết Giang Chi sẽ viết gì?
Cô lại lén liếc nhìn Giang Chi.
Thấy anh cũng đang viết.
Anh... đã viết gì?
Cô hận bản thân không thể có khả năng thấu thị.
Điều ước ghi trên tấm biển sẽ được chụp ảnh, và cô không thể viết một lời chia tay hạnh phúc.
Sau khi nghĩ về nó, cô đã viết một đời bình an và vui vẻ.
Sự thiếu khoa trương đã làm mất hoàn toàn cảm hứng khi thổi những chiếc rắm cầu vồng.
Khi mọi người lần lượt treo các tấm thẻ lên, đạo diễn nói: "Bây giờ, mọi người có thể hôn nhau".
!!!
Thanh âm này không thể nghi ngờ chính là tin tức xấu, vô số máy quay nhắm vào bọn họ, da đầu Đường Chi tê dại, cả người vô cùng xấu hổ.
Cô nhìn về phía bên trái, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang nhìn nhau đầy tình tứ, rồi lại nhìn sang phía bên phải, Hạ Thu Thu đã nhào vào vòng tay của Phó Hoàn Chi đầy ngọt ngào.
Cô lại ngẩng mặt lên và nhìn Giang Chi ...
Khuôn mặt của người đàn ông như rõ ràng trong màn đêm và ánh đèn.
Một đôi mắt hoa đào đen như mực nhìn chằm chằm cô như thiêu đốt, trong môi trường rộng lớn như vậy mà người khác đều yêu nhau say đắm, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Trong các nhiệm vụ trước đây, không có yêu cầu thân mật như vậy, và cô vẫn cảm thấy rằng điều đó có thể chấp nhận được.
Cô kông ngờ điểm dừng chân cuối cùng này lại có một chút mánh lới quảng cáo như vậy, làm cho cô sững sờ, nhất thời ngẩn ra.
Tại sao ... tại sao lại có một yêu cầu như vậy?
Vậy còn cô ấy và Giang Chi thì sao? !
Đúng như dự đoán, nhìn thấy hai nhóm kia rất tình cảm, chỉ có điều hai người họ không di chuyển, và những chiếc người xem bị kìm hãm cuối cùng cũng lấy lại được tự tin và bắt đầu ồn ào trở lại.
[Hahaha, Đường Chi nhìn người khác cũng vô dụng! Chi ca của tôi sẽ không hôn anh!]
[Trước đây, Chi ca tốt bụng và sẽ đi cùng bạn để thể hiện, nhưng khi làm nhiệm vụ kiểu này, ảo tưởng mà cặp đôi plastic duy trì sẽ trở lại hình dạng ban đầu!]
[Đường Chi nhìn những nhóm khác, cô ấy hẳn là ghen tị lắm!!]
[...]
So với các nhóm khác, họ đã chậm hơn nhiều.
Fan CP im lặng, nhất thời không dám lên tiếng.
Đường Chi cũng không biết phải làm sao.
Trước đây cô đã kiểm tra rõ ràng Giang Chi, anh đối với cô cũng không có cảm tình tốt.
Bây giờ đang do dự lúc này là có muốn đưa mặt mũi lên cho Giang Chi đánh cô hay không.
Theo nhân vật của cô, vào lúc này, cô nên chủ động nhón chân lên để hôn Giang Chi và chờ đợi sự từ chối của anh ấy.
Nhưng bây giờ cô cũng có fan và cô còn có gánh nặng về thần tượng.
Cô nhìn Giang Chi hỏi thăm: "Chúng ta ... có muốn hôn không?"
Họ......
Họ chỉ là một cặp đôi plastic.
Khi chương trình tạp kỹ này kết thúc, sẽ có một cặp đôi thông báo chia tay. Trên thực tế, không cần thiết phải làm điều này để phối hợp chương trình.
Giang Chi chỉ là rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nhìn cô.
Trái tim bất giác đập loạn nhịp.
Sự im lặng của anh, trong mắt Đường Chi vừa giống như chờ đợi, nhưng cũng giống như một sự cự tuyệt im lặng. Đôi mắt đào hoa kia thật đa tình, quyến rũ khiến người ta không khỏi ghiền.
Cô nhìn anh lắp bắp: "Nhưng nếu anh không muốn, em sẽ không ép anh, Giang Chi."
Cô nói xong, thấy anh vẫn không đáp lại, sau một hồi đấu tranh trong lòng cô vẫn kiễng chân.
Đừng bận tâm.
Bị từ chối không đáng sợ.
Dù sao, điều cô muốn để lại ban đầu là dẹp bỏ tâm trí yêu đương của mình và trở thành một nhân vật tỉnh táo và độc lập sau khi chương trình kết thúc. Càng bị từ chối, bạn càng có nhiều lý do để "tỉnh ngộ" trong tương lai, đúng không?
Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ đến gần hướng Giang Chi.
Giang Chi nhìn cô, yết hầu của anh khẽ lăn, năm ngón tay vô thức siết chặt.
Đôi mi dài của cô gái khẽ run lên, cô đang nghiêng người về phía anh. Ánh đèn vàng rực rỡ xẹt qua rơi xuống mặt cô, bóng đen từ hàng mi dài cứ nhảy lên mặt cô.
Cô đang rất lo lắng và sợ hãi.
Cô đang lo lắng về điều gì?
Hy vọng vô ích?
Đây không phải là lần đầu tiên họ thân thiết như thế này.
Nhưng riêng lần này, anh không lùi bước được.
Thay vào đó, dưới ánh mắt theo dõi của vô số khán giả, anh tiến lên một bước, dùng thân mình che máy quay khiến khán giả xem phát sóng trực tiếp hò hét quá trời.
[Fuck, đây là một nụ hôn!]
[Tôi không nhìn được, chết tiệt!]
[Không được? Đã hôn sao?!]
[À, tôi cầu xin đạo diễn điều chỉnh góc độ máy quay, làm ơn! Che tầm mắt rồi!]
Khi mọi người đang gào khóc, đôi môi của Đường Chi thật mềm mại chạm nhẹ vào môi của Giang Chi.
Hai môi áp vào nhau, thân thể Đường Chi như bị điện giật, toàn thân run lên, sợ hãi mở to hai mắt, cô nhìn thấy hàng mi dài và rậm của Giang Chi và đôi mắt có hồn kia.
Cô giật mình đến mức suýt quên thở. Đây là một nụ hôn rất nhẹ và nhẹ, giống như một làn nước.
Trái tim của Đường Chi lập tức quay cuồng. Nhiệt độ trong mắt và cơ thể cô nóng chưa từng thấy. Có rất nhiều cảm xúc mà Đường Chi chưa từng thấy trước đây.
Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua đầu ngón tay vào tứ chi từng chút một.
Làm sao chuyện này có thể?
Giang Chi, tại sao anh không đẩy cô ra?!
Vô số suy nghĩ lộn xộn đang bay trong đầu cô, cô không dám nhìn vào mắt anh một chút nào... Cô tính toán sai, hay là anh không muốn che giấu chút nào?!
Không hiểu sao dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô chỉ muốn trốn đi với lương tâm cắn rứt.
Kết thúc, kết thúc rồi.
Barbie Q*.
*Barbie Q còn có nghĩa là đã hoàn thành.
Cô dường như đã đi quá xa.
...
Lễ hội hóa trang tại ga Nam Thành đã kết thúc trong sự tò mò của của các CP. Các khách mời quay xong ra về. Nói một cách hợp lý, Đường Chi sẽ đi cùng với Giang Chi.
Nhưng vì nụ hôn khó lý giải này, cô không dám nhìn anh sau khi kết thúc quá trình quay phim.
Sau khi hai người thu dọn hành lý, lần đầu tiên cô không nhờ anh mang giúp hành lý.
Giang Chi buông ra như thường lệ, thậm chí còn có thời gian sờ trán của cô. Có vẻ như nụ hôn vừa rồi của hai người chỉ là một sự tình cờ.
Anh không để tâm đến điều đó.
Đường Chi sợ hãi rụt cổ lại, khiến tay anh dừng lại. Cô ngượng ngùng liếc nhìn anh, và cuối cùng tìm ra cái cớ tồi tệ nhất...
"Em đi vệ sinh." Nói xong, cô lờ anh đi và xách vali đi nhanh vào toilet.
Giang Chi đi sau cô một bước, nghĩ đến đây, cảm thấy cô gái nhỏ đang thẹn thùng, nhút nhát, lại dừng lại. Cô là người háo sắc nhất, nhưng bây giờ cô xấu hổ như một bông hoa mỏng manh. Nghĩ đến đây, anh cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười.
Giang Chi đợi một lúc. Khi dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, tất cả các cuộc gọi cho Đường Chi đều rơi vào trạng thái bận không trả lời.
Giang Chi có chút cáu kỉnh đặt điện thoại xuống, anh tình cờ đụng phải Bạch Bạch cũng đang thu dọn hành lý, chuẩn bị lên xe của tổ đạo diễn đi về nhà.
Anh ngăn cô lại, lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi muốn nhờ cô giúp tôi đi vào tìm Đường Chi."
Bạch Bạch dừng lại, "Chi Chi đã đi vào bao lâu rồi? Để tôi giúp anh."
Giang Chi mím môi gật đầu: "Vâng, cám ơn cô."
Bạch Bạch xoay người đi vào toilet, đầu tiên là rất thận trọng gọi, "Đường Chi? Đường Chi? Chi Chi?! Cô có ở bên trong không?!"
Nhưng trong toilet không có ai trả lời nên Bạch Bạch cẩn thận đi qua từng phòng một. Sau khi đi qua một vòng, tất cả các cửa phòng đều mở ra, không thấy Đường Chi đâu.
Bạch Bạch cũng đang bối rối vội vàng chạy ra khỏi toilet, nhìn thấy Giang Chi đang đứng bên ngoài.
"Không, thầy Giang, Chi Chi đi rồi !!!"
...
Con đường đá ở Nam Thành không bằng phẳng, bánh xe của vali cọ vào mặt đất phát ra âm thanh giòn giã.
Đường Chi vừa cầu nguyện vừa kéo hết sức có thể vội vàng đi về phía trước. Bất kể như thế nào, hiện tại cô tuyệt đối không thể đi cùng với Giang Chi.
Sau khi cô kéo va li đi đến một cánh cửa khuất, lau mồ hôi trên trán, muốn dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Giang Chi, nói rằng cô bị tiêu chảy, nên sẽ không đi với anh được.
Ai ngờ vừa mở máy, trên màn hình hiện thị hơn 10 cuộc gọi nhỡ.
Tất cả là của Giang Chi.
"..."
Hay thật.
Cô định mở hộp thoại trò chuyện với Giang Chi, và nói với anh những gì cô đã suy nghĩ nãy giờ, đột nhiên xuất hiện một thông báo trên màn hình mời bạn trả lời...
[Trải nghiệm hôn với đỉnh lưu hàng đầu là như thế nào?]
"..." Bàn tay đang đánh máy của Đường Chi dừng lại.
Cô nhấp vào, trong đó đều là những câu trả lời, chủ nhà mau tỉnh lại đi, mơ mộngcũng phải có giới hạn.
Nếu tôi là một người may mắn khi được hôn đỉnh lưu, tất nhiên tôi phải hôn anh ấy đến khi miệng anh ấy sưng vù rồi!.
Đường Chi giật giật khóe miệng trong gió Nam Thành, trong lòng thì thào nói lại.
...Cảm ơn lời mời của bạn, bây giừo tôi đang phóng tên lửa chạy mất hút.
Câu hỏi gợi ý pass C40: Tên người đại diện của Đường Chi? Pass viết liền, không dấu, chữ đầu tiên và chữ cuối cùng viết hoa