Thẻ hẹn hò có nghĩa là có thể trích xuất các nhiệm vụ hẹn hò trong một loạt các thẻ hẹn hò được cung cấp bởi tổ đạo diễn.

Nhiệm vụ của Đường Chi là uống trà chiều trên một chiếc thuyền kính ngắm cảnh.

Nhiệm vụ này thoạt nhìn rất thoải mái, lại thêm ba chữ trà chiều, càng làm cho Hạ Thu Thu ở một bên nhìn thẳng.

Vì không học cách lặn với ống thở, cô ta đã từ bỏ nhiệm vụ và bị trừ năm sao. 

Lúc này thấy Đường Chi rút được tấm thẻ hẹn hò uống trà chiều tốt như vậy, càng hâm mộ đến ngứa ngáy.

"Phó lão sư, em cũng muốn thẻ hẹn hò!"

Vị trí hiện tại của bọn họ, khoảng cách với thẻ hẹn hò cần ném ra một cái 6, Phó Hoàn Chi nhất thời áp lực rất lớn, "Tôi sẽ cố gắng!"

Nhưng anh ta ném xúc xắc, là mặt số 5.

Vì vậy, hai người đã thành công trong việc thu hoạch một nhiệm vụ câu cá biển.

Trên màn đạn bay qua một trận

[ Ha ha ha ha ha! ]

[Thanh khống thất bại.jpg]

[ Không sao đâu, còn cơ hội, không sợ! ]

[ Ném 1 và ném 6 cảm giác cơ hội đều rất nhỏ, đầu chó ]

Đường Chi và Giang Chi thì lên thuyền kính ngắm cảnh.

Con tàu đã được trang trí cẩn thận bởi ê-kíp chương trình, với những tấm màn lụa mỏng màu hồng và những bông hồng nở rộ trên lan can ở cả hai bên.

Đáy thuyền trong suốt, rõ ràng phản chiếu màu xanh của biển, thậm chí còn có thể nhìn thấy cá không ngừng bơi ở dưới thuyền.

Chỉ cần trong vòng ba mươi phút, chụp mười tấm hình, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chiếc thuyền là bốn người, có một bàn ăn nhỏ ở giữa, tổ chương trình thực sự cung cấp cho họ một bữa trà chiều, hai ly nước dừa tại địa phương, và một đĩa macaron nhỏ.

Phương hướng lái thuyền do bọn họ tự điều khiển, thuyền trưởng chậm rãi rời khỏi điểm nhiệm vụ, Đường Chi đứng ở trên boong tàu, từ xa nhìn thấy Nhan Vô Ưu cùng Trầm Trác Sắt đang ra sức làm nhiệm vụ tìm bảo vật trên cát, mà Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng lên thuyền đánh cá, chuẩn bị ra khơi câu cá.

So với các nhiệm vụ của hai nhóm còn lại, nhiệm vụ hẹn hò này quả thật có vẻ rất thảnh thơi.

Đường Chi quay lại, hưởng thụ một chút gió biển thổi tới trước mặt, lần này thật sự hậu tri hậu giác phản ứng lại, thẻ hẹn hò tốt bao nhiêu, khó trách vừa rồi Hạ Thu Thu hâm mộ đến thét chói tai.

Tâm tình cô thoải mái, lúc nhìn Giang Chi cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

"Anh có uống nước dừa không?"

"Không uống."

"Macaron thì sao?"

"Không ăn."

[ Ha ha ha ha ha! Chi ca: Từ chối 2 lần! ]

[ Chi ca: lạnh lùng.jpg]

"......" Cùng người này nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có chút thú vị.

Đường Chi dứt khoát tự mình ăn. Vừa vặn vừa làm nhiệm vụ, có chút khát nước.

Bánh macaron không to nhưng hương vị rất vừa miệng, ngọt dịu, nước dừa lại trong veo, ăn liền hai cái.

Chờ ăn uống no đủ, cô lại tìm một địa điểm chụp ảnh tự sướng tốt nhất trên thuyền, gọi anh tới chụp ảnh.

"Giang Chi, chúng ta đến chụp ảnh đi!"

Ngày hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, rực rỡ rơi vào trên khuôn mặt tươi cười tươi sáng của cô.

Cảnh tượng mỉm cười với anh vào đêm hôm đó khi cô giúp anh tìm thấy lá bùa bình an thoáng qua trong tâm trí anh.

Xem xét hiện tại mà nói, Giang Chi cũng không chán ghét cô.

Thấy anh không nhúc nhích, Đường Chi lại thúc giục anh: "Nhanh lên đi. "

Cô đưa tay ra cho anh.

Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại hướng lên trên, dưới ánh mặt trời làn da sáng bóng lấp lánh đến chói mắt.

Giang Chi im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.

Đường Chi nghiêng đầu về phía bả vai anh một chút, giơ điện thoại di động lên, "cạch" một cái.

[ Ô ô ô ô! Có ai yêu cầu họ chụp ảnh poster không? Đẹp quá! ]

[Sự kết hợp giữa người đàn ông đẹp trai và người phụ nữ xinh đẹp này! Lúc này, tôi thực sự có một chút hy vọng, Giang Chi thích Đường Chi. ]

[Haizzz, ai mà rảnh vậy? ]

Đường Chi chụp xong, lại muốn kiểm tra lại. Tấm này không được, chụp Giang Chi quá đẹp, cô có chút không đẹp lắm, phải chụp lại.

Nữ sinh tựa hồ trời sinh đối với chụp ảnh đã có một loại nhiệt tình cực lớn, huống chi cô là một người thích cái đẹp, cho dù nhiệm vụ này chỉ là muốn mười tấm ảnh chụp chung của bọn họ, Đường Chi cũng muốn tận thiện tận mỹ* cho tổ tiết mục mười tấm đẹp nhất.

*Tận thiện tận mỹ: Hết sức tốt, hết sức đẹp

Nhưng hiển nhiên Giang Chi sẽ không có tính nhẫn nại này. Anh cùng cô chụp xong mười tấm, liền đứng dậy muốn đi.

Này, sao lại như thế?

Đường Chi ngăn cản anh lại: "A, anh ở lại đi! "

Khẳng định là bởi vì cô giơ điện thoại di động lên, trong những bức ảnh này, anh đều đẹp hơn cô!!!

Thật đáng ghét!

Cái nhan sắc này, Đường Chi tuyệt đối không nhận thua!

Giang Chi hơi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái: "Không phải đủ rồi sao. "

Đường Chi rầm rì, "Là đủ rồi. "

"Nhưng mà, không có anh chụp ảnh cùng, nó không có linh hồn."

Cô một chút cũng không muốn thừa nhận là mình chụp không đẹp nên muốn chụp lại, thấy Giang Chi thần sắc thản nhiên, quyết định đi trên con đường cũ lấy lui làm tiến.

"Nhưng nếu anh không muốn chụp..."

"Vậy được rồi."

Đường Chi ủy khuất nói: "Em có thể, cho dù em chụp ảnh một mình, em cũng sẽ không cảm thấy buồn đâu. "

Cô nói xong, giả vờ khổ sở cúi đầu, lau đôi mắt hoàn toàn không có nước mắt, lại hít hít mũi, giống như thật sự ủy khuất, nhưng ngoài miệng lại nhấn mạnh một lần: "Giang Chi, không sao, một mình em ở đây chụp ảnh, sẽ không buòn đâu."

"Chỉ cần anh vui vẻ, em liền vui vẻ!"

"Dù sao chúng ta, đã có được, mười tấm ảnh chụp chung rồi."

"Em, thật sự, một chút cũng sẽ không buồn đâu."

Đường Chi diễn đến nghiện, một chút cũng không chú ý tới, Giang Chi vừa rồi đã đi trước một bước.

Bình luận trên màn hình là một mảnh sung sướng:

[Hahaha! Miệng: Tôi không buồn, trái tim: bạn không chụp ảnh thử? ]

Màn đạn này đều nhìn ra được, huống chi là Giang Chi.

Nhưng cô cúi đầu, lau mắt một giây kia, anh vẫn bị cô lừa được, theo bản năng tiến về phía trước một bước.

Biết rõ cô cố ý, nhưng anh vẫn ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chụp."

Trong mắt Đường Chi dấy lên một tia sáng: "Anh thật sự nguyện ý đi cùng em sao?! "

Giang Chi thỏa hiệp, cô lại được một tấc tiến lên một bước, lời nói đáng thương, nhưng đôi mắt linh động kia lại lộ ra giảo hoạt: "Anh thật sự không cần phải ủy khuất chính mình để thành toàn cho em, Giang Chi, em không muốn ép buộc anh. "

Anh khẽ ừ nhẹ, bên môi nhếch lên nụ cười nhạt, theo tâm ý của cô nói: "Không có ép buộc. "

Hì hì hì.

Lấy lùi làm tiến, YYDS!

Đường Chi nhét điện thoại di động vào trong tay anh, nở nụ cười.

"Anh đến chụp đi! Em vừa ở gần, nhìn mặt sẽ to! "

[ ??? Vừa rồi mặt to?! ]

[ Đường Chi thật sự làm ô ô ô, nhưng tôi hiện tại không giải thích được, hình như Chi ca, rất biết phối hợp với cô! ]

[ Rõ ràng biết cô đang làm bộ, nhưng lại không muốn thấy cô ấy ủy khuất, nên mới thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy! ]

[ Đáng ghét! Cô ấy rốt cuộc đã cho chúng ta ăn gì?! ]

Lúc này Giang Chi phối hợp, Đường Chi cảm thấy mỹ mãn chụp rất nhiều ảnh.

Cô tỉ mỉ lựa chọn 10 tấm ảnh mình vô cùng xuất sắc, nhưng Giang Chi không tốt như vậy, tất cả lưu vào một tài liệu ảnh khác, tiện cho tổ tiết mục xem đến lúc đó.

Lúc cô chọn ảnh, Giang Chi ngồi ở vị trí điều khiển, điều khiển phương hướng của thuyền ngắm cảnh, để nó quay về.

Sóng biển thỉnh thoảng vỗ vào thân thuyền, khuấy động từng vòng sóng trắng.

Đợi đến khi phương hướng điều chỉnh xong, anh lơ đãng giương mắt, vừa vặn thấy một ít tóc vụn ở thái dương bị gió biển thổi lay động, dán lên má Đường Chi.

Cô vừa lấy tay kéo sợi tóc ra, vừa cúi đầu nhìn ảnh chụp vừa rồi trên màn hình điện thoại di động, trên mặt tất cả đều là ý cười thỏa mãn.

Thời gian dường như bị đình trệ trong nháy mắt này.

Giống như cảm giác được ánh mắt của anh, Đường Chi từ trên điện thoại di động dời tầm mắt, tò mò nhìn lại.

Giang Chi bất động thanh sắc* dời ánh mắt , nhìn mặt biển lấp lánh phía sau cô.

(*) Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc

Nhưng động tác này căn bản không thoát khỏi ánh mắt của giang cư mận:

[ Ô ô ô, Chi ca vừa rồi đang nhìn Chi Chi! ]

[ Là động tâm a, ánh mắt kia trốn không thoát, đối với nhịp tim khó hiểu của người ~~]

[ Ô ô ô, tôi chờ mong tính yêu này, thật sự trở thành sự thật rồi!!! ]

Hai người trở về bờ đúng giờ trong vòng 30 phút.

Đường Chi đưa cho nhân viên ảnh chụp vừa rồi mình đã lựa.

Ai ngờ tổ làm chương trình lại dùng máy in ảnh tại chỗ, in ra những bức ảnh này.

Những bức ảnh xấu xí của Giang Chi mà cô tỉ mỉ lựa chọn, cứ như vậy hoàn toàn phơi bày ra trước ánh mắt mọi người!

"......"

Là nhân viên công tác, fan CP của hai người, vô ích nhìn thấy những bức ảnh này, cũng có chút không nói gì liếc mắt nhìn.

Tiểu tác tinh quá đáng!

Có ảnh chụp, Giang Chi nhắm mắt còn chưa tính, còn có mấy tấm, Giang Chi đều mơ hồ thành hư ảnh! !

Điểm chung của những bức ảnh này chính là Đường Chi đều đẹp đến không gì sánh được.

Màn đạn cũng cười thốt lên:

[ Chi ca: Đây là cách em yêu anh?! ]

[ Chi ca: Rõ ràng là ảnh chụp của hai người, nhưng tôi vẫn không thể có tên. ]

[ Đường Chi quá đáng! Ít nhất cô ấy cũng chọn một bức ảnh đẹp trai của Chi ca chứ!]

[ Mị cảm thấy rất hài hước! Đường Chi: Mị có thể yêu bạn vô điều kiện, theo đuổi bạn, nhưng chụp ảnh chung hơn vẻ đẹp, vẫn tập trung vào bản thân mình. ]

Đường Chi nhìn thấy những bức ảnh này, cũng thập phần chột dạ, cúi đầu, đá cát trắng dưới chân, sống chết không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Giang Chi.

Cô thì thầm giải thích: "Chỉ cần ... Muốn mười bức ảnh, em cho họ thấy nó! "

Giang Chi cũng không quá để ý đến dáng vẻ của anh trong những bức ảnh kia.

Ngược lại anh nghĩ đến cô ở trên thuyền, say sưa chọn ảnh chụp.

Vốn tưởng rằng cô làm nũng chơi xấu, là vì chụp thêm một chút ảnh chụp chung với anh.

Tóm lại...

Để chụp thêm vài bức ảnh đẹp của cô.

Anh im lặng nghiến răng nghiến lợi, đúng là bị cô làm cho bật cười.

"Ừm, chọn không tồi."

Đường Chi nửa điểm cũng không nhận ra lời trào phúng trong lời nói của anh, nhanh nhẹn thuận cột trèo lên trên, tiện thể vỗ vỗ mông ngựa của anh: "Bạn trai anh trời sinh đẹp trai, mấy tấm ảnh mà thôi, không thể trì hoãn được hình tượng của anh! "

Giang Chi không nói gì hừ lạnh, lười để ý tới cô.

Các ngôi sao được đưa ra sau khi hẹn hò sẽ được đưa ra bằng cách bắn bàn xoay phi tiêu.

Trên bàn xoay, được liệt kê từ 10 đến 30, phi tiêu bắn vào số nào, khách mời có thể nhận được các ngôi sao tương ứng.

Điều này rõ ràng là thế mạnh của Giang Chi, Đường Chi đưa phi tiêu cho anh, lúc này ngược lại hợp tình hợp lý yêu cầu: "Giang Chi, bắn 30! "

[ Mẹ kiếp, điều này cũng quá là gánh nặng! ]

[ Chi ca: lời nguyền của Phó lão sư tuyệt đối không được xảy ra với tôi. ]

[ Không, tôi cảm thấy Chi ca chính là cực kỳ lợi hại! ]

Giang Chi nhận lấy phi tiêu, không vội vàng ném, mà nhìn thẳng cô: "Cứ như vậy tin tôi như vậy sao? "

Cô rõ ràng mọi việc đều biểu hiện khoa trương, nhưng mỗi lần ở những thời điểm này, đối với anh đều tràn ngập tín nhiệm vô cùng.

Không có lý do chắc chắn, nhưng lại mang theo vô cùng chân thành tha thiết.

Rất mâu thuẫn.

Đường Chi sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy.

Cô nhanh chóng tràn đầy nguyên khí, hai tay nắm tay, nói với anh: "Đúng vậy! Anh lợi hai nhất! Ném vào 30 oh! "

Lời này quá giả. Anh không tin điều đó.

Giang Chi không nhìn cô nữa, tầm mắt nhìn những bia ngắm chuyển động kia. Anh hình như quả thật sẽ luôn có một ít chỗ khác với người thường.

Trong một số lĩnh vực mà người bình thường khó có thể đạt được, anh luôn luôn dễ dàng, có thể nắm bắt bí quyết, và miễn là anh muốn, có thể làm tốt.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt tụ tập trên tay anh, mắt thấy phi tiêu kia "veo" một chút bay ra ngoài, vững vàng cắm ở trên một khu vực.

Thẳng đến bàn xoay chậm rãi dừng lại, tất cả mọi người cũng đều thấy rõ con số phía trên.

Nhân viên trước tiên không thể tưởng tượng nổi lên ——

"30!"

"Chúc mừng các người, đạt được 30 ngôi sao!"

[ Mẹ kiếp! Chi ca thật trâu bò! Nói 30 là 30! ]

[ Không! Điều này thực sự là thái quá! ! ]

[ Ô ô ô đây là tình yêu thần tiên gì vậy! Nếu em muốn 30, anh sẽ bắn 30. ]

Ánh mắt Đường Chi cũng theo con số 30 sáng lên.

Trong thanh âm là không giấu được sự vui mừng: "Yeah! Em biết anh có thể! "

Cô hưng phấn, xoay người muốn vỗ tay với anh.

Nhưng Giang Chi đứng yên, cũng không có động tác tương thông với mạch não của cô, Đường Chi dứt khoát chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, cưỡng ép làm một cái "give me five".

"Anh giỏi quá, Giang Chi! "

"Bữa tối và chỗ ở của hai chúng ta đều ở chỗ!"

Bởi vì hưng phấn, giọng nói cao hơn một chút, hai tay giơ lên, giống như một đứa trẻ được khen thưởng.

Giang Chi không nói gì nhìn cô, trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ vừa rồi chạm một cái liền rời đi.

Giống như bị cảm xúc của Đường Chi lây nhiễm, anh cúi đầu, im lặng cười một chút.

Bọn họ lại làm một vòng nhiệm vụ, hoàng hôn bên bờ biển dần dần nổi lên, cuối cùng cũng kết thúc.

Tại thời điểm này, "Nhan sắc" đã hoàn thành ba nhiệm vụ, tiết kiệm được 18 ngôi sao.

"Cuối mùa thu" vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm của nhiệm vụ, tiến độ từ từ tăng lên 25 ngôi sao.

"Giang Đường" lại bởi vì nhiệm vụ hẹn hò thành công lớn, trực tiếp cùng hai nhóm kéo ra chênh lệch cực lớn, nhảy vọt biến thành 58 sao.

Vòng này mọi người tích góp được sao, tổ đạo diễn cũng không công bố với khách mời.

Chỉ vì tiếp theo, để tiến hành đấu giá phòng và bữa tối.

Chỉ có khán giả xem chương trình phát sóng trực tiếp, mới đại khái nắm giữ tình hình sao của mọi người.

[ " Giang Đường " chỉ là nhiệm vụ hẹn hò đã lấy 30 ngôi sao, đã nghiền nát hai nhóm còn lại! ]

[ Dường như vẫn là "Nhan sắc" ít nhất?! Hai nhiệm vụ đầu, tôi còn quên rằng họ đang làm nhiệm vụ hahahaha! ]

[ "Cuối mùa thu" hình như cũng không nhiều, vẫn muốn lấy thẻ hẹn hò cũng không lấy được. ]

Mà lúc này đạo diễn đã lấy ra ảnh chụp căn nhà, triệu tập mọi người bắt đầu đấu giá.

"Như vậy, chúng ta trước tiên bắt đầu chụp từ phòng ốc đi!

"Tất cả các thiết bị đều có, khu nghỉ dưỡng ven biển hoàn hảo, giá khởi điểm, 5 sao."

Căn phòng này đương nhiên tất cả mọi người đều muốn.

Nhan Vô Ưu: "6 sao! "

Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi: "10 ngôi sao!" "

Đường Chi: "15 sao! "

Nhan Vô Ưu trợn tròn mắt.

Tổ của bọn họ tổng cộng cũng chỉ có 18 ngôi sao, Đường Chi kêu dễ dàng như vậy sao?

Cô ta không đưa sao lên nữa, quyết định án binh bất động.

Quả nhiên, Hạ Thu Thu vô tình thêm lên 20 sao.

"Nhan sắc" đã mất tư cách đấu giá.

Nhan Vô Ưu nhìn Đường Chi, trong lòng tự nhủ Đường Chi cùng Giang Chi tổ này, hẳn là còn có thể tăng sao lên nữa.

Quả nhiên, Đường Chi tăng lên thêm, thế nhưng một hơi tăng tới —— "30 ngôi sao. "

"Nhiều như vậy sao?!"

Nhan Vô Ưu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, vụng trộm nói nhỏ với Thẩm Trác Sắt: "Bọn họ ban đầu là 20 sao, làm nhiệm vụ nhiều lắm cũng làm ra 10 ngôi sao chứ? "

Thẩm Trác Sắt cảm thấy hơn 15, hai người bọn họ nghiêm túc cả buổi chiều cũng chỉ kiếm được tám ngôi sao, anh cẩn thận gật gật đầu, "Hẳn là vậy. "

[ Hahahaha, bạn có bất kỳ quan niệm sai lầm nào về " Giang Đường"?! ]

[ Họ kiếm được 38 ngôi sao mỗi buổi chiều! "Nhan sắc" bạn tỉnh táo một chút! ! ]

[ Hiệu ứng sân khấu xem như nắm bắt được .jpg]

Giá cao 30 ngôi sao khiến Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng bó tay.

Họ chỉ có 25 ngôi sao và không thể thêm nữa.

Đạo diễn còn am hiểu sâu sắc quá trình đấu giá, kích động tuyên bố ——

"30 ngôi sao một lần!"

"30 ngôi sao hai lần!"

"30 ngôi sao ba lần!"

"30 ngôi sao - thỏa thuận!"

Khu nghỉ dưỡng không chút hồi hộp bị Đường Chi lấy được, cô cười khanh khách, ôm quyền vào hai tổ hâm mộ cô: "Nhường nhường ha! "

[ Phốc! Tôi không biết tại sao, tôi nghĩ rằng đó là một Versailles tốt! ]

[ Loại bỏ tôi, cô ấy là ở Versailles! 58 ngôi sao phá đảo toàn trường, ok! ]

[ Tiêu xài hoang phí quá! Sau khi có ngôi sao, sẽ rất hào khí! ]

[ Đường Chi là bại gia nương này, lãng phí thêm 4 sao! Tốt xấu gì cũng thử xem hạ có bao nhiêu, gấp chết ta! ]

[ Tỷ muội đừng nóng vội, cô ấy có nhiều sao, có thể tiêu xài hoang phí. ]

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu đều rất khao khát phòng nghỉ dưỡng.

Trải qua trận băng tại Băng Thành một lần, tất cả mọi người đối với căn phòng đệ nhất tốt có nhận thức sâu sắc nhất, nếu như năng lực cho phép, đều muốn chiếm lấy căn phòng tốt nhất.

"Khách sạn này còn có hồ bơi riêng, các người cũng quá sảng khoái đi!"

Đường Chi khiêm tốn khoát tay áo với hai người, tiện thể tiếp tục thổi rắm cầu vồng của Giang Chi: "Haiz, chủ yếu là bạn trai tốt. "

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu liếc nhau một cái.

Versailles này thực sự không thể tiếp nhận.

Tuy rằng bạn trai của hai người bọn họ ở lĩnh vực của mình lăn lộn cũng không tính là kém, nhưng nói như thế nào đây——

Luận trình độ trâu bò làm nhiệm vụ, thật đúng là không sánh bằng Giang Chi.

Giang Chi dường như là toàn năng, hoàn hảo.

Trong lòng hai người lại thổn thức.

Hiện tại Hạ Thu Thu đối với Đường Chi ghen tị không chịu được.

Bắt đầu từ kỳ này, Đường Chi cùng Giang Chi bảng số phiếu bầu, đã thành điểm dương.

Chính là bọn họ chỉ dùng hai kỳ, liền đem phiếu tiêu cực vượt xa bọn họ san bằng, mà hiện tại, cũng đang lấy trạng thái phi thường cấp tốc tăng vọt, nhanh chóng đuổi theo.

Hạ Thu Thu: Đã tê rần.jpg.

Tuy rằng hiện tại, cô ta và Phó Hoàn Chi vẫn chiếm vị trí đầu bảng với 2,8 triệu phiếu bầu, Đường Chi và Giang Chi chỉ có 30 vạn, nhưng cô biết, có lẽ, kỳ này qua đi, vị trí số một trong bảng tình nhân, sẽ bị " Giang Đường" thay thế.

Lúc này, tổ đạo diễn lại lấy ra hình ảnh homestay bình thường.

"Giá khởi điểm, 5 sao!"

Cũng không chút hồi hộp tranh đoạt, cuối cùng Hạ Thu Thu lấy 19 sao, lấy được homestay mộc mạc bình thường.

Còn Nhan Vô Ưu thì lấy giá thấp nhất là 5 sao, đem lều trại thu vào trong túi.

[ Quá thảm hại, "Nhan sắc" nhóm này là quá thảm! ]

[ Không có việc gì, cắm trại nói không chừng còn có tình cảm hơn?! Đầu chó .jpg]

Mà lúc này sau khi đấu giá xong, các tổ còn lại tinh phân biệt là...

"Nhan sắc" CP: 13 sao;

"Cuối mùa thu" CP: 6 sao;

" Giang Đường" CP: 28 ngôi sao!

Tổ tiết mục tri kỷ phát sóng trực tiếp, đem số lượng ngôi sao của ba tổ thông báo cho khán giả, nhưng vẫn không thông báo cho các vị ở đây.

[ Haha, " Giang Đường": đây là một nghiền nát mà không có khói súng! ]

[ Đã bắt đầu thương xót hai đôi còn lại... ]

[ Tôi có dự cảm, chênh lệch của mọi người chính là bởi vì " Giang Đường " một cái thẻ hẹn hò này, cùng Chi ca phi tiêu 30 sao, càng lăn càng lớn! ]

Hiện trường vẫn đang tiến hành đấu giá bữa tối.

"Kế tiếp chúng ta muốn đấu giá chính là, bữa tối tối nay."

"Người đầu tiên lấy chính là —— bữa cơm xa hoa."

"Giá khởi điểm là 5 sao."

Nhan Vô Ưu: "6 sao! "

Hạ Thu Thu: "..."

Chết đi sống, họ chỉ có 6 sao!

Thậm chí ngay cả lần đầu tiên hét giá cũng không kêu được!

Đường Chi vừa mở miệng, liền gọi được 10 sao.

Thẩm Trác Sắt đứng bên cạnh Giang Chi, chậm rãi uống một ly cocktail đặc biệt, giả vờ lơ đãng nói: "Chi ca, cậu xem Đường Chi như vậy có phải là có chút lãng phí hay không."

[ Ha ha ha ha! Sắt sắt nóng nảy hắn nóng nảy! ]

Giang Chi nhướng mày: "Phải không? "

Thẩm Trác Sắt gật đầu: "Không cần thiết, thật không cần thiết, chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi, cùng thắng, cậu mau đi khuyên nhủ. Hơn nữa ngôi sao này cũng rất khó lấy, tiêu xài hoang phí như vậy, rất không đáng giá nha. "

[ Sắt Sắt: Cảnh quay như thế này, tôi chỉ có thể đến cáo trạng! ]

[ Nói thật Đường Chi đưa như vậy quả thật lãng phí một chút, Chi ca cũng không phải chơi như vậy a! ]

[ Nếu không phải Chi ca ném trúng 30, làm sao có thể để cho cô ấy tiêu xài hoang phí như vậy, quả thật có chút quá đáng! ]

Giang Chi không nhúc nhích.

Ánh mắt của anh chậm rãi dừng trên người Đường Chi, nhìn vẻ mặt cô tươi cười, rầm rầm sầm lạnh giơ bài với Nhan Vô Ưu + 1 sao + 1 sao.

Giang Chi chậm rãi uống một ngụm nước trắng, trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Trác Sắt, thản nhiên mở miệng: "Cô ấy điêu ngoa* cũng không phải một ngày hai ngày. "

(*)Láo khoét, dối trá.

Lời này thật bá đạo.

Màn đạn đều kinh hãi...

[ Điều này ... Ý anh là sao?! ]

[ Ý tứ chính là —— cô điêu ngoa cũng không phải một ngày hai ngày, anh đã quen rồi.]

[ Đây là nói hộ Đường Chi sao?! ]

[ Tôi... Bây giờ tôi đã bị sốc và mong đợi! ]

[ CP này làm cho tôi choáng váng quá... Thôi nào, cho tôi máy thở!!! ]

Không chỉ nói màn đạn kinh hãi, Thẩm Trác Sắt cũng đưa tay sờ mũi.

Cậu là chàng tốt, cậu là chàng tốt.

Là ai nói Giang Chi không có tình cảm với Đường Chi ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play