Trong nháy mắt, Giang Chi cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng cực kỳ mãnh liệt.
Là một ca sĩ hát từ khi còn nhỏ, đặc biệt quan tâm đến kỹ thuật thanh nhạc, anh không thể đánh giá được độ chính xác phần mềm hát karaoke 3S.
Nhưng nhìn vẻ mặt khoa khoang Đường Chi, hai mắt sáng lấp lánh, một bộ dáng muốn được người khác khen ngợi, môi anh giật giật, cuối cùng không đành lòng đả kích cô, một lúc lâu nghẹn ra nói một câu: "Lợi hại. "
[ Ha ha ha ha, Chi ca: thật sự không nói nên lời ! ]
[Đường Chi này xuất hiện làm cho Chi ca chỉnh không được. ]
[ Vì sao Đường Chi cứ hát "a" là được S vậy? ]
Có người đã giải thích:
[ Bởi vì phần mềm bài hát K này thường sẽ có một máy tính chuẩn âm thanh, trên đó có một quả bóng nhỏ và một số đường ngang âm chuẩn, chỉ cần có thể hát đạt chuẩn âm thanh, là có thể được tính vào tổng số điểm. ]
[Đệt, còn có thể như vậy? ]
[ Sắp cười chết rồi, tôi vừa rồi thử một chút, tôi cũng không lên tiếng, chỉ có ba tôi nói chuyện điện thoại ở đó, vậy mà lại đạt được điểm B, cuối cùng đánh giá còn khen tôi biểu hiện tình cảm không tầm thường ha ha ha. ]
[ Tôi vừa mới đi chơi, không thể tin được, không cần hát, chỉ cần phát ra đúng âm chuẩn là được, rất là dễ chỉ cần không phải cao thì sẽ là thấp. Không ngờ Đường Chi lại thông minh như vậy? ]
Hoàng Chiêu khi nhìn thấy đoạn này cũng dở khóc dở cười, Đường Chi rốt cuộc có mạch não thần kỳ gì, cái này cũng nghĩ ra được?
Lại nhìn bảng xếp hạng hot search, đúng như dự đoán, # Đường Chi a a, phiên bản ngọt ngào# tốc độ tăng vọt, so với bên kia # cuối mùa thu CP băng hôn # thì cao hơn nhiều.
Anh tin rằng, chỉ cần chờ một lát nữa hot search này có thể lên cao.
Đúng như vậy, mười phút sau, hashtag nhanh chóng leo lên vị trí thứ hai mươi trong bảng xếp hạng hot search, khu bình luận cũng đều nhiệt tình thảo luận.
[ Bỗng nhiên cảm thấy Đường Chi có trăm triệu điểm đáng yêu. ]
[ Cứu mạng, sao cô ấy lại cười như vậy, đặc biệt là biểu cảm kia của Chi ca khi nhìn thấy điểm 3S, tôi cười muốn xỉu! ]
[ Cảm ơn Đường Chi! Tôi cảm thấy, tôi cũng có thể làm! ]
[ Quá đáng yêu quá đáng yêu, cô gái đáng yêu như vậy, Giang Chi thật sự không thích sao? ]
Fan CP đọc được bình luận này, thầm nghĩ làm sao có thể không thích.
Chi ca, của "chúng tôi" chỉ là, mưa, dầm, thấm, lâu.
Tại hiện trường, Đường Chi và Giang Chi đã lên thuyền thành công.
Chiếc thuyền có bốn người ngồi, bọn họ một người ngồi một bên, trên bàn có một bình giữ nhiệt cùng hai cái ly, là tổ tiết mục chuẩn bị cho khách mời.
Đường Chi sợ lạnh, vừa lên thuyền liền rụt người lại, liều mạng muốn trốn trong áo lông.
Hai tay cất lấy nhau nhét vào trong tay áo lông vũ, liều mạng chống lại gió lạnh.
Giang Chi mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt, mở bình giữ nhiệt ra, rót cho mình một ly nước nóng.
Hơi nóng mờ mịt dâng lên giống như phủ kín khuôn mặt anh một tầng sương mù, anh hơi ngửa đầu uống nước, yết hầu theo nuốt lăn một chút.
Trên màn đạn một trận a a——
[ Aaaaaa, thật gợi cảm! ]
[ Tôi hơi tham lam hãy bỏ qua cho tôi TAT, tôi cũng rất thích, aaaa ]
[ Chi ca là cổ vương nhân gian, vì sao có người có thể vừa lạnh lùng lại gợi cảm như vậy chứ! ]
Ánh mắt Đường Chi cũng không khống chế được mà dừng lại trên yết hầu của anh hai giây, ỷ vào hiện tại Giang Chi không nhìn cô, không kiêng nể gì mà nhìn thêm hai lần, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cảnh tối hôm qua khi anh nâng cằm cô lên.
—— đúng là cổ vương.
Giang Chi buông ly nước xuống, thấy ánh mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm cái ly trong tay anh, nhíu mày.
Sau khi đặt ly lên bàn, anh lấy một cái ly khác đổ nước, di chuyển một chút đưa đến trước mặt cô.
[ oh my god, tôi đã nhìn thấy gì! ]
[ Chi ca đang quan tâm đến Đường Chi sao? ]
[ Ngọt ngào quá, ngọt ngào quá, thật là dịu dàng, tôi cũng muốn! ]
[ Thật sự là để ý đi để ý lại! Chi Chi cũng không có nói, Chi ca đã ngầm hiểu ý! ]
Đường Chi cũng chú ý tới động tác này của Giang Chi.
Cô sửng sốt một chút, không ngờ anh lại giúp cô rót nước, phản xạ có điều kiện: "Bạn trai thật tốt. "
Cô nói xong liền lấy tay ra khỏi tay áo, thoạt nhìn thoát ly ấm áp, trên tay nổi lên một trận lạnh, nhưng rất nhanh, cô tiếp xúc với cái ly kia, sự ấm áp không ngừng từ trên vách ly truyền đến tay cô.
Đường Chi hai tay cầm lấy ly, hơi nóng bốc lên từ miệng ly bị gió thổi tới trước mặt, thật ấm áp.
Cô uống một ngụm, nước ấm trong nháy mắt làm cho tay chân cô ấm lên.
Đường Chi cong mắt nhìn Giang Chi: "Thật kỳ lạ, sao nước anh rót cho em lại ngọt như vậy. "
[ Ha ha ha ha tiểu tác tinh hóa thân cầu vồng rắm tinh .jpg ]
[ Tôi tin tưởng lời cô ấy nói đều là thật, nếu Chi ca rót nước cho tôi uống, cho dù là Hạc Đỉnh Hồng tôi cũng uống xuống! ]
[ Ô ô ô cho tôi nếm thử một ngụm đi, tôi cũng muốn biết rốt cuộc ngọt tới cỡ nào. ]
Gió trong hồ lạnh lẽo, Đường Chi tay cầm trà nóng, thỉnh thoảng uống một ngụm cho thân thể ấm áp, cảnh sắc hai bên bờ chậm rãi lui về phía sau, cô đón gió hồ, dần dần thích ứng với nhiệt độ như vậy, có chút thảnh thơi tựa vào ghế ngồi nheo mắt lại.
Thật dễ chịu.
Hai mươi phút sau, hai người đến điểm nhiệm vụ thứ hai, Hồ Thiên Nga.
Đường Chi vừa xuống thuyền, liền thấy Hạ Thu Thu đang ra sức đạp xe trên tuyết.
Cô chào hỏi Hạ Thu Thu: "Thu Thu. "
Thấy Đường Chi, Hạ Thu Thu trong lòng rùng mình, cảm giác nguy cơ tăng lên gấp bội, đồng thời dưới chân đạp thật mạnh, còn phải duy trì mỉm cười chào hỏi Đường Chi.
"Chi Chi, hai người cũng tới rồi à! "
Đường Chi gật đầu, không thấy Phó Hoàn Chi: "Phó lão sư đâu?"
"Xe đạp ở đầu bên kia."
Hạ Thu Thu đạp xe rất nhanh, lập tức nhảy ra thật xa: "Tôi hoàn thành nhiệm vụ trước, lát nữa sẽ nói sau..."
Đường Chi nhìn bóng lưng cô ấy ra sức đạp nhanh, liền cảm thấy nhiệm vụ này hẳn là không dễ làm.
Nhìn là thấy mệt rồi.
Các nhân viên ở một bên đến và giải thích các quy tắc cho họ.
"Yêu cầu các bạn phải đi xe đạp trên tuyết, đi đến địa điểm chỉ định lấy nguyên liệu nấu ăn. Mỗi lần đạp tới nơi, chỉ có thể lấy một nguyên liệu. Sau đó đạp trở về, lấy nguyên liệu thứ hai, giới hạn thời gian 30 phút. "
"Trong vòng 30 phút, các bạn phải lấy được 5 loại nguyên liệu nấu ăn, nếu như không lấy được, coi như là nhiệm vụ thất bại."
"Còn nữa, nhất định hai người đều lấy nguyên liệu nấu ăn giống nhau, thì những nguyên liệu nấu ăn này mới thuộc về các bạn, nếu như bạn gái cầm cà rốt, trong khung nguyên liệu của bạn trai không có cà rốt, như vậy cà rốt này sẽ bị chúng tôi thu hồi. Đã đến lúc khảo nghiệm độ ăn ý của hai người rồi! "
"Nhắc nhở một chút, đồ ăn Trung Quốc được chọn ăn lẩu, vậy nên nguyên liệu cần lấy là nguyên liệu nấu lẩu, hai bạn hãy cố gắng lên!"
Đường Chi nhìn bóng lưng Hạ Thu Thu chạy ra ngoài, chỉ một chút công phu như vậy, cũng đã biến thành một chấm tròn nhỏ. Mà bóng lưng Phó Hoàn Chi ở đầu kia, nhìn cũng có vài phần mơ hồ.
Hai bên khác nhau cách xa như thế, cho dù có ý muốn chạy qua yểm hộ, cách xa như vậy đừng nói cho một ánh mắt, cho dù nói chuyện cũng chưa chắc nghe được.
Tổ tiết mục vẫn thật là biết chơi.
Đường Chi nhìn Giang Chi, thừa dịp còn chưa bắt đầu trò chơi, muốn vụng trộm ám chỉ.
Nhân viên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của cô, vội vàng nhắc nhở: "Không thể nói với nhau. "
"......"
Được, anh được lắm.
Cô và Giang Chi cũng không phải là người yêu thật, hiểu biết về nhau là 0.
Đường Chi đành phải chỉ chỉ Giang Chi, chỉ tim của mình, hy vọng anh có thể hiểu được.
Cô biết tất cả những gì anh thích, vì vậy chỉ cần lấy theo sở thích của anh, nhất định sẽ được.
Động tác này của cô khoa tay múa chân vừa quái đản vừa hoạt bát, trên mũ hai quả cầu nhỏ lông xù cũng theo động tác của cô lắc qua lắc lại, trong một mảnh tuyết, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sinh động của cô.
Độ cong bên môi Giang Chi hơi cong lên, liền nghe thấy câu nói "cùng nhau cố lên nha" của Đường Chi.
Đường Chi nghĩ rằng, đạp xe rất dễ, chỉ cần đạp qua đạp lại mấy lần, nhưng sau khi chân chính ngồi lên bắt đầu đạp, cô mới phát hiện hoàn toàn không dễ đạp như trong tưởng tượng của cô.
Tuyết quá nhiều, cản lực nên không đạp được.
Cô chỉ đạp đi được một chút, cũng bắt đầu bực bội.
Bên kia Hạ Thu Thu đã đạp trở về, hai người đối mặt, Hạ Thu Thu nói: "Chi Chi, em mau đi đi, nhanh chóng tới chỗ Giang Chi đi. "
Đường Chi: "..."
Cô cũng muốn đạp thật nhanh. Nhưng đạp như thế này không phải là kiềm hãm thực lực của cô sao?
Cô lắc tay, tự an ủi nói: "Không có việc gì, em và Giang Chi có thể ăn ít lắm, nên không cân phải lấy nhiều nguyên liệu. "
Nhìn tư thế này của cô, Hạ Thu Thu cảm thấy đừng nói là lấy nguyên liệu nấu ăn, ngay cả hoàn thành được một nửa nhiệm vụ cũng khó, căng thẳng vừa rồi dần buông xuống, vui sướng khi thấy người gặp họa nói: "Em nói rất đúng nha."
Đợi lát nữa đói bụng thì cũng đừng khóc.
Không chỉ có Hạ Thu Thu, mà phần lớn cư dân mạng cũng không tin lời Đường Chi nói, hình ảnh trước đó đã khắc sâu vào tâm trí của mọi người, đã có người chửi bới trên màn hình:
[Đường Chi lại kéo chân nữa rồi! ]
[ Chi ca đã đến điểm lấy nguyên liệu nấu ăn rồi, mà Đường Chi còn chậm chạp tại chỗ! ]
[ Cô ta lại xây dựng hình tượng bản thân yếu đuối đây mà! Đợi lát nữa không chừng lại lấy lý do này nhào vào ngực Chi ca! ]
Các Đường phấn nhanh chóng xuất hiện phản bác:
[ Tôi rất kỳ quái, vì sao vừa đến Đường Chi liền xuất hiện nhiều giang cư mận như vậy? Sức lực của nam nữ có sự khác nhau, không đuổi kịp Giang Chi cũng là chuyện rất bình thường! ]
[ Nhiệm vụ này chủ yếu là dựa vào sức lực, nếu bắt bẻ người khác giả vờ yếu đuối, mấy người thử đạp xem nào! ]
Bên này Đường Chi tạm biệt Hạ Thu Thu, lại tiếp tục bắt đầu đạp xe .
Vừa đạp vừa cổ vũ chính mình, đạp thật mạnh, hai ba phút đến địa điểm lực chọn nguyên liệu nấu ăn, cô chọn món mà Giang Chi thích ăn nhất.
Đường phấn vừa nhìn thấy liền vui mừng:
[ Chi Chi không hề yếu đuối, cô thật sự rất cố gắng! ]
[ Tổ tiết mục an bài nhiệm vụ này quá biến thái, đây là chương trình giải trí về tình yêu, vì sao lại có thể xuất hiện loại tra tấn này. ]
[ Ha ha ha tôi biết này, tổ tiết mục trước đây đã nói, muốn cho các cặp đôi đi trên con đường tình yêu gặp chín chín tám mươi mốt khó khăn, phải xem các cặp đôi có thể cùng nhau vượt qua khó khăn hay không, cùng nhau vượt qua khó khăn và đây là một trong những khó khăn, ha ha ha! ]
Đường Chi lựa chọn xong nhanh chóng tiếp tục đi về.
Lúc này bắp chân đã mỏi đến không chịu nổi, nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ này liên quan đến cơm trưa, tức thời nhiệt huyết lại tràn đầy, trời lạnh như vậy, chính là phải ăn một bữa tối thật đã thì mới có thể vui vẻ được.
Chỉ dựa vào niềm tin này chống đỡ, tốc độ của Đường Chi đạp nhanh hơn so với lúc nãy vài phần, trong đầu tự động phát ra giọng nói cổ vũ mình ——
Anh nói trong mưa gió, nỗi đau này có tính là gì, lau khô nước mắt đừng hỏi nữa, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ!
Anh nói trong mưa gió, nỗi đau này có tính là gì, lau khô nước mắt đừng hỏi nữa, vì sao ~~~~
Đường Chi đạp đến vòng thứ ba, Nhan Vô Ưu cùng Thẩm Trác Sắt cũng chạy tới nơi này.
Nhan Vô Ưu thể lực yếu, cố gắng đạp thật mạnh cũng không được, tức đến muốn hộc máu. Đa số bề ngoài của các nữ minh tinh đều rất gầy, đạp được hai cái, bắt đầu oán giận tổ tiết mục, oán giận xong lại đạp thêm hai cái.
Lúc Đường Chi đi ngang qua cô ấy, Nhan Vô Ưu đang chửi bới rất hăng hái.
Đường Chi dừng lại chỉ cho cô ấy: "Chị thử xem đạp như thế này, đỡ mất sức hơn mà đạp cũng nhanh hơn. "
Nhan Vô Ưu dựa theo phương pháp cô nói đạp hai cái, quả thật nhanh hơn một chút, nhưng vẫn không giúp được cô ấy mấy, đạp được hai cái, lại mệt đến mức muốn nằm xuống dừng lại: "Không được, chị làm không được. "
"Không sao đâu Chi Chi, em làm nhiệm vụ của em trước đi."
Trong lòng Đường Chi trả lời lại, làm sao có thể không sao được?
Cô đã thử một số phương pháp, phương pháp này di chuyển nhanh nhất và tiết kiệm năng lượng nhất.
"Là như thế này."
Cô lại làm mẫu cho Nhan Vô Ưu một lần, "Chị Vô Ưu, chị thử xem? "
Nhan Vô Ưu vốn đã định buông bỏ nhiệm vụ này, không phải là không có hệ thống sưởi ấm sao, cùng lắm là ôm Sắt Sắt sưởi ấm qua đêm.
Nhưng bị Đường Chi nói như vậy, cô lại ngượng ngùng. Mới bắt đầu hai phút, cô ấy cứ như vậy từ bỏ thì cũng không tốt lắm.
Hơn nữa Sắt Sắt khẳng định vì cô ấy cũng rất cố gắng đạp xe đạp, nếu cô ấy không cố gắng thì cũng không có mặt mũi mà xin lỗi được.
Hơn nữa, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc dạy cô của Đường Chi, lúc nhìn cô biểu tình cũng rất thành khẩn, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như một fan hâm mộ nhiệt tình, trong lòng yên lặng sinh ra ý niệm... Không thể phụ sự kỳ vọng của Đường Chi.
"Được, để chị thử xem, cám ơn em nha Chi Chi."
Nhan Vô Ưu khen cô xong, nghe thấy tiếng cổ vũ nhanh chóng bắt đầu đạp xe, so với lúc vừa rồi đạp nhanh hơn không phải là một chút mà là nhanh hơn rất nhiều.
Đường Chi nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, trong lòng rất vui vẻ.
Màn đạn toàn bộ là ha ha ha.
[ Nhan cá mặn Vô Ưu: Đại sư ta hiểu rồi, ta đã rất cố gắng, ta cố gắng như vậy còn không được sao? ]
[ Mọi người có phát hiện Đường Chi thay đổi không? Hoàn toàn khác với tính cách trước đây. ]
[ Tôi cũng cảm thấy !!! Hiện tại Đường Chi rất có sức sống —— chính là người có sức sống tràn đầy sức sống, rất tích cực, cố gắng làm mọi thứ, nhưng cũng cảm thấy rất đáng yêu. ]
[ Nhìn ra được Vô Ưu cũng rất thích cô ấy, cô ấy có thể được Vô Ưu thích, nhất định cũng là một cô gái tốt. ]
"Giang Đường" và "Nhan sắc" còn đang cố gắng đạp xe, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đã dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ, lấy được thẻ năm sao.
Bọn họ lấy được đủ 11 nguyên liệu nấu ăn, nhưng hai người lại lấy rất khác nhau.
Hạ Thu Thu lấy cá viên, Phó Hoàn Chi liền cầm bò viên.
Hạ Thu Thu lấy rau xanh, Phó Hoàn Chi liền cầm cần tây.
Các nhân viên lấy ra từng cái một, hai người cùng nhau đối chiếu nguyên liệu, nhưng cũng chỉ có giống nhau khoai tây.
"Bởi vì tất cả đều không giống, cho nên những nguyên liệu nấu ăn sẽ bị tịch thu."
Hạ Thu Thu đạp xe đạp đạp mặt đổ đầy mồ hôi, lúc này vừa nhìn qua, thật sự só thể giữ lại cũng chỉ có khoai tây, cả người đều cảm thấy không ổn chút nào.
"Sao lại như vậy?!"
Vẻ mặt của Phó Hoàn Chi tiếc nuối: "Độ ăn ý của hai chúng ta sao lại thấp như vậy? "
Không, cái này không đúng.
Độ ăn ý thấp có vẻ như tình cảm của hai người bọn họ chưa đủ! !
Sắc mặt Hạ Thu Thu biến đổi, hờn dỗi nói: "Em đều lấy món anh thích ăn mà! "
Phó Hoàn Chi sửng sốt, trong lòng tự nhủ khi nào thì anh ta thích ăn cá viên và rau củ, nhưng nhìn ống kính, cũng nói: "Anh cũng chỉ lấy món em thích ăn. "
Hạ Thu Thu ngọt ngào nói: "Được thôi, nể mặt anh cũng vì em, em liền tha thứ cho anh vậy. "
Trên màn hình bay qua từng đợt ngọt ngào ngọt ngào, người hâm mộ đều vì tình yêu của bọn họ thổi rắm cầu vồng.
Mà trong lúc phòng của Đường Chi phát sóng, sau khi nhìn thấy Đường Chi lựa chọn đồ ăn, củ cải trắng, tiếng mắng chửi trên màn hình rõ ràng ít đi rất nhiều.
[ Có ai phát hiện, Đường Chi đều lấy món Chi ca thích ăn không! ]
[ Đã phát hiện ra từ lâu! A, cô ấy thật sự rất thích Chi ca. ]
[ Chính là bởi vì cái này, tôi cũng không bôi đen được nữa, lợi hại. ]
[ Có một nói một, cô ấy đối với Chi ca thật sự rất tốt. ]
[ Hai người bọn họ lấy thức ăn rất giống nha! Tôi vừa thấy Chi ca vừa rồi cũng cầm hai cái này. ]
Những người này nói xong, lại nhanh chóng trở lại phòng livestream của Giang Chi.
Trùng hợp nhìn thấy đúng lúc Giang Chi chọn nguyên liệu nấu ăn.
Vốn anh định lấy cà chua, động tác được một nửa, do dự một chút, lại đột nhiên chuyển sang hướng khác, cầm lấy đậu bắp bên kia bỏ vào trong giỏ.
Màn đạn ngốc luôn:
[A, làm sao Chi ca có thể lấy đậu bắp? ]
[ Tôi nhớ Chi ca ghét nhất là ăn đậu bắp! ]
[ Lẽ nào... Đường Chi thích ăn đậu bắp? ]
[ Làm sao có thể như vậy được! Đừng suy nghĩ quá nhiều, được rồi! Nói không chừng chính là Chi ca muốn ăn! ]
[ Nếu Đường Chi thích ăn, sao lại không nhìn thấy cô ấy lấy? Tôi khuyên các fan CP không nên bổ não quá mức! ]
Thời gian thoáng qua, nhân viên lên tiếng nhắc nhở: "Còn một phút cuối cùng..."
Lúc này khoảng cách Đường Chi cách điểm lấy nguyên liệu nấu ăn còn có một nửa. Cố gắng có thể lấy được nguyên liệu cuối cùng.
Nghĩ về cơm trưa nóng hổi, Đường Chi cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhanh chóng đạp xe về phía điểm lấy nguyên liệu nấu ăn, nửa đường còn ngã xe, cô được bao bọc trong chiếc áo lông thật dày nên không có đau. chiếc xe đạp này trông rất to, mà lại cô trông nhỏ nhắn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Bình luận trên màn hình đều rất cảm động.
[Chi Chi thật sự rất liều mạng! ]
[ Cố lên! Tôi rất lo lắng khi nhìn thấy cô ấy ngã! Tôi sợ hết thời gian và cô ấy không đến kịp. ]
[Chi Chi, cố lên! Cô là người giỏi nhất!!! ]
"Nửa phút cuối..."
Lúc này Đường Chi còn có một đoạn nữa là tới điểm lấy nguyên liệu nấu ăn.
Cô nóng ruột, giẫm đến bàn đạp đều muốn bay lên.
Lòng nóng như lửa đốt chạy tới điểm lấy nguyên liệu nấu ăn, mạnh mẽ xông tới, ôm lấy đĩa thịt bò cuối cùng, khẩn trương nói: "Không hết giờ đúng không? "
Nhân viên công tác theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ bấm giờ.
Đếm ngược được hiển thị ở trên là "0:0:09"
"Chúc mừng cô, không hết giờ."
"Vậy là tốt rồi."
Đường Chi cầm đĩa thịt bò bông tuyết kia, cảm giác thỏa mãn mà cong môi nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ lõm vào, nhìn rất đáng yêu.
Trong lòng nhân viên công tác nói đây là tiểu khả ái đáng yêu quá, cơ hồ muốn hóa thân thành fan mẹ.
Đường Chi và Giang Chi là tổ thứ hai hoàn thành nhiệm vụ, đạt được ba ngôi sao.
Bọn họ tổng cộng lấy được mười nguyên liệu nấu ăn, thì đúng được tám loại.
Đậu bắp và bí ngô của Giang Chi bị tịch thu, ngô và tôm tươi ngon của Đường Chi cũng lần lượt bị nhân viên công tác vô tình đoạt đi.
Loại thời tiết lạnh như băng này, quả thật không có gì hơn so với việc ngồi ăn lẩu. Nhưng nếu ăn lẩu mà không có tôm thì sao gọi là lẩu được.
Đường Chi lưu luyến không rời nhìn đĩa tôm bị lấy đi, cả người đều không còn sức sống.
Giang Chi, chẳng lẽ người này ăn lẩu, sao không thích ăn tôm sao?
Cô vô cùng oán giận nhìn Giang Chi một cái, lồng ngực phập phồng: "Thật vui vẻ, chúng ta có tám nguyên liệu nấu ăn, em nghĩ buổi trưa nhất định ăn lẩu sẽ rất ngon! "
Ánh mắt Giang Chi nhìn qua chiếc áo lông ướt của cô: "Chuyện gì đã xảy ra vậy. "
Đường Chi nhìn áo lông của mình một cái, không thèm để ý vẫy tay: "Vừa rồi ngã xuống, không có việc gì, không đau! "
Không biết vì sao, cô cảm thấy cảm giác thăng bằng của mình rất kém, giống như một người giấy lảo đảo, luôn dễ dàng té ngã. Là bởi vì thể chất quá kém sao?
Đường Chi nhanh chóng bỏ qua, nghĩ không ra nên không nghĩ tới nữa.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy thần sắc Giang Chi phức tạp nhìn cô.
Một luồng ý nghĩ lần thứ hai nhanh như gió bay qua trong đầu anh. Khi anh muốn cố gắng bắt lấy, lại biến mất không có tung tích, cái gì cũng không tìm được.
Đường Chi không quen nhìn thấy Giang Chi như vậy.
Đôi mắt thâm tình của anh nhìn, luôn dễ dàng tạo thành ảo giác cho người ta.
Cô dừng một chút, thoáng nhìn thấy đĩa đậu bắp bị thu đi, dư quang trong đầu chợt lóe lên, kinh hãi, khoa trương nói: "Anh thế nào lại lấy đậu bắp! "
Hình như anh ghét nhất là cái này. Mà cô lại rất thích ăn.
Cô giật mình nói: "Anh lấy nó cho em à?" "
Vấn đề này, cũng là vấn đề mà hầu hết mọi người đang xem livestream đều muốn biết.
[ Không thể nào. ]
[ Tại sao không thể? Đường Chi lấy món ăn mà Chi ca thích ăn, Chi ca thì lại lấy một chút món cô ấy thích, rất hợp lý. ]
Tim Đường Chi đập nhanh, cảm thấy điều này hình như có chút không đúng.
Giang Chi sao lại để ý đến cô? Đậu bắp này, là vì cô nên mới lấy?
Cô cẩn thận sắp xếp từ ngữ của mình trong đầu, suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Em hiện tại ở trong lòng anh, có phải trở nên đặc biệt một chút hay không?"
Ánh mắt Giang Chi dừng lại trên chiếc áo lông vũ bị cô thấm ướt nửa bên hai giây, lạnh nhạt đáp: "Ừm. "
Đường Chi sau khi hỏi ra vấn đề tim liền đập rất nhanh, không nghĩ tới anh thế nhưng đáp ứng, trái tim đập thình thịch, tim đập nhanh dữ dội.
Giang Chi sẽ không thật sự đối xử với cô...
Một giây sau, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh và không gợn sóng của người đàn ông.
"—— đặc biệt ngu ngốc."
Đường Chi:?
Anh không thích thì không thích, sao còn công kích người ta?
Rất nhanh, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt cũng kết thúc nhiệm vụ.
Tổng cộng bọn họ lấy được sáu nguyên liệu nấu ăn, thịt chiên và cải dầu đối diện, nguyên nhân là Nhan Vô Ưu chỉ lấy được hai cái này.
Cô ấy nhìn Thẩm Trác Sắt lấy đồ ăn, bị tịch thu lại, đau lòng nói: "Đều là em thích ăn, nhưng em thật sự không đạp được nữa, lấy hai món ăn này, em đều muốn mệt chết đi được, Sắt Sắt anh không thể chê em vô dụng nha. "
Thẩm Trác Sắt thân mật nhéo bả vai cho cô ấy, ôn nhu nói: "Làm sao có thể chứ. "
Lúc này, tổ làm chương trình đã bưng lẩu lên bàn.
Nồi lẩu uyên ương nóng hổi, từ xa đã dâng lên một mùi cay hấp dẫn.
Bụng Đường Chi cũng đúng lúc phát ra một tiếng kêu.
Cô đói rồi.
Một tiếng này không nhỏ, người khác cách xa có lẽ không nghe thấy, nhưng Giang Chi đứng ở bên cạnh cô, thoáng cái liền nghe thấy, quả nhiên, người đàn ông liếc nhìn cô một cái.
Đường Chi đỏ mặt, trong nháy mắt muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Nhanh chóng chạy tới đặt nguyên liệu. Có thể cho thịt viên vào trước và nấu một lúc.
Những loại rau xanh nàycó thể cho vào sau, lẩu của cô và Giang Chi rất đầy đủ, thịt và rau đều có, thậm chí ngay cả món ăn chính là mì cũng giống nhau như đúc.
Quả nhiên ăn lẩu chính là muốn ăn mì, mì yyds!
Bốn người bên cạnh Nhan Vô Ưu, Thẩm Trác Sắt, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi, mắt nhìn đến đều muốn loá lên.
Đặc biệt là Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi, bọn họ rõ ràng lấy được nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, nhưng bởi vì không giống nhau, không cách nào ăn được bữa lẩu thịnh soạn, càng nhìn đến sắp ghen tị muốn chết.
Đường Chi thả thịt viên xong, cảm nhận được ánh mắt giống như bốn con sói đói này, cười tủm tỉm nói: "Vô Ưu tỷ, Thu Thu, mọi người có muốn cùng chúng tôi ăn không? "
Mấy người Nhan Vô Ưu bị vạch trần tâm tư, nhất thời mặt mày đỏ lên, nhao nhao khoát tay nói chuyện này thật ngại quá a.
Đường Chi nói: "Cái này có gì mà ngại, nếu mọi người cảm thấy xấu hổ, thì cho chúng tôi một ngôi sao là được! " Cô cười rất ngọt ngào nói.
Diện mạo thanh thanh thuần khiết, cực kỳ có tính lừa gạt, làm cho người ta cảm thấy, đây hình như là một con thỏ trắng mềm mại, có thể tùy tiện vuốt ve, mềm mại...
Sau đó —— đưa ra yêu cầu lấy sao.
Ma quỷ! Đúng là ma quỷ!
[ Cô ấy đến rồi cô ấy đến rồi, cô gái ác ma lại đến rồi! ]
[ Ha ha ha ha ha! Đường Chi này thật là thông minh, thông minh! Một đội cho cô một ngôi sao, nếu tính toán như vậy chẳng khác nào bọn họ kiếm được năm ngôi sao, mạnh mẽ lấy giải nhất! ]
[ Nhìn ra là thật sự rất muốn ở phòng giường lớn có hệ thống sưởi ấm KKKK! ]
Dưới ánh mắt vỡ vụn của tất cả khách mời, chỉ có khóe môi Giang Chi nhếch lên.
Anh nhìn bọn họ giới thiệu đồ ăn của bọn họ cho mọi người, miêu tả chờ sẽ ăn ngon bao nhiêu, ý cười bên môi mở rộng hơn một chút.
Các khách mời không muốn cho ngôi sao, tất cả đều nhìn về phía Giang Chi, hỏi: "Giang Chi, cậu thấy thu phí một sao này, có phải không hợp lý không? "
Nếu là Giang Chi, nhất định không cần sao cũng mời bọn họ ăn lẩu.
Quả nhiên, Giang Chi gật gật đầu: "Là không hợp lý lắm. "
Mọi người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, chính là nói, Giang Chi tuy rằng nhìn lạnh lùng thản nhiên, nhưng người vẫn rất tốt.
Rít...
Đợi lát nữa có thể cọ đến lẩu xa hoa, thật vui vẻ.
Lúc này lại nghe Giang Chi thản nhiên mở miệng: "Tôi cảm thấy thu phí hai sao, mới tương đối hợp lý. "
Mọi người: "..."
Hai người...
Hai người thế nhưng là cùng một giuộc!
P/S: Hôm qua mình quên đăng, nên hôm nay mình đăng bù 2c nha!