Cái Diêm La Phiên này là di vật của người áo đen kia, người áo đen thực lực mạnh sẽ có thể áp chế Diêm Vương. Nhưng mình chỉ mới tu luyện được tầng thứ hai của U Minh Kinh, cũng khó trách tại sao Diêm Vương bên trong cờ lại phản phệ.

Nếu như không nhờ Phật ngọc che chở thì nói không chừng mình đã tiêu rồi.

Lần này cũng cho Tần Tang một cái cảnh cáo, thế giới này đồ vật quỷ dị quá nhiều, sau này làm chuyện gì cũng nhất định phải cẩn thận.

Nghĩ đến Phật ngọc, Tần Tang như có điều gì suy nghĩ.

Diêm Vương sợ Phật ngọc,vậy có phải hay không mình không cần lo sẽ bị phản phệ.

Nhưng nghĩ tới cảnh bị ác quỷ đập vào mặt lúc đó, Tần Tang quyết định vẫn là phải cẩn thận một chút. Bởi vì hắn cũng không rõ Phật ngọc mạnh đến đâu, có thể hoàn toàn áp chế được Diêm Vương hay không.

Ghi nhớ xong pháp chú, Tần Tang tiện tay chế luyện Diêm La Phiên

Khi tế luyện hoàn thành, Tần Tang có loại cảm giác rất kỳ diệu,Diêm La Phiên giống như đã cùng huyết mạnh của mình liên kết, trở thành một phần thân thể.

Cõi lòng Tần Tang xao động, Diêm Vương vừa còn trốn ở bên ngoài bay vào, ánh mắt e ngại quan sát Tần Tang, nhưng sau đó cũng không vào Diêm La Phiên.

Bàn cờ trên Diêm La Phiên biến đổi một trận, đồ án của Diêm Vương lại hiện ra lần nữa.

Tần Tang ra lệnh nó đi ra, mặt cờ vặn vẹo, Diêm Vương lại từ Diêm La Phiên bay ra, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tần Tang, tỏ ra cực kỳ nghe lời.

Tần Tang biết Diêm Vương đang e ngại ngọc phật, chứ không phải mình, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, nhớ lại văn tự mình vừa nhìn thấy, ra lệnh:

-Đưa một viên hồn đan cho ta.



Hai mắt Diêm vương đột nhiên trở nên đỏ quạch, vẻ mặt hung ác lóe lên rồi biến mất, không tình nguyện há mồm phun ra một đoàn hắc khí, hắc khí nhanh chóng ngưng kết thành một viên hồn đan to bằng trái nhãn, Tần Tang dùng tay tiếp lấy, lòng bàn tay cảm giác lạnh buốt.

Về phía Diêm Vương, sau khi phun ra hồn đan thì thân hình lung lay, dường như trở nên suy yếu.

Hắn kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, mệnh lệnh Diêm Vương trở về, dọn dẹp giường chiếu lộn xộn xong, khoanh chân ngồi xuống, cầm Hồn đan thi triển công pháp.

Đúng như lời nói bên trong văn tự, vừa mới bắt đầu vận chuyển công pháp, Tần Tang lập tức cảm giác khác thường. Sau một ngày, công lực quả nhiên tăng lên rất nhiều so với trước kia, còn mạnh hơn tắm thuốc.

Mừng rỡ qua đi, Tần Tang lại có chút phiền muộn, văn tự bên trong nói rõ ràng, sau này nếu muốn có được nhiều hồn đan hơn, nhất định phải để Diêm Vương cắn nuốt linh hồn con người hoặc là Âm Sát khí

Tần Tang nào biết Âm Sát khí là cái gì, chẳng lẽ mình thật sự phải biến thành sát nhân ma đầu?

Ánh sáng hiu hắt chiếu vào qua khung cửa số, Tần Tang thầm than một tiếng, đặt người nằm xuống, trước hết dẹp mấy chuyện phiền não này đi, bên trong thân thể, giống như nhận được thứ đồ chơi mới lạ, lưu chuyển toàn thân không ngừng.

Cuối cùng hồn phách cũng trở lại, tầng ánh sáng vàng kim vẫn còn bên ngoài hồn phách, nhưng không thấy Phật ảnh.

...

Chỉ một đêm nhưng xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của hắn thay đổi liên tục, cảm giác dài đằng đẵng hơn cả một năm.

Chả mấy chốc trời đã sáng, Tần Tang giả vờ như không có gì, như thường ngày nhóm lửa, luyện võ, học tập buổi sáng, đợi đến buổi trưa mới giả vờ vô tình phát hiện lão Ngô đã chết, sắc mặt vô cùng kinh hoảng gọi lão đạo sĩ tới.

Quả nhiên Tịch Tâm đạo trưởng không phát hiện ra điểm đáng ngờ, chỉ có thể phán rằng lão Ngô Thiên chèo thuyền lâu ngày, sức cùng lực kiệt, tinh khí cơ thể hao hết, trong mộng co giật mà chết.



Di vật của lão Ngô gồm một con dao phòng thân, còn có mấy lượng bạc, lúc lão đạo sĩ bảo Tần Tang đi báo cáo quan phủ, Tần Tang thêm tiền mua một chiếc quan tài vững chắc, nhờ chủ của đạo quán giúp đỡ khâm liệm thi thể cùng di vật lão Ngô xong, tìm mảnh đất sau núi, trôn cất ngay trong ngày.

Lão Ngô không có người nhà, tang lễ vô cùng giản lược, chỉ có lão đạo sĩ niệm cho hắn mấy quyển kinh phật, Tần Tang ngồi xổm trước mộ đốt một chậu tiền giấy đầy ắp, khẽ nói:

-Lão Ngô, ở dưới sống tốt nhé, sau này ta sẽ giúp ngươi tìm một thằng con trai, nhận làm con thừa tự của ngươi trên danh nghĩa, giúp Ngô gia kéo dài hương hỏa, ngươi an tâm nhắm mắt đi.

Thân thích hay người dưng, tấu khúc cũng đã ca.

Thế đạo này người chết là chuyện quá đỗi thường tình, bầu không khí trong đạo quán đêm đó lại giống như ngày thường.

Nhưng đối với Tần Tang, đêm đến lại gặp phải chuyện phiền lòng, hắn phát hiện sau khi đạt tới tầng thứ hai của U Minh kinh, gia tăng tu luyện bằng cách tắm thuốc đem lại hiệu quả cực kỳ ít ỏi, kế hoạch tu luyện phối hợp Hồn đan với tắm thuốc hoàn toàn đổ vỡ rồi.

Hắn có chút không cam lòng, quấn lấy Tịch Tâm đạo trưởng nói muốn đơn thuốc mới, khiến lão đạo phiền vô cùng.

Nháy mắt lại qua bảy ngày, trải qua những ngày tiêu hao này, viên hồn đan kia bị hao mòn gần một nửa, hắn tính được ra một viên Hồn đan chỉ có thể dùng khoảng hai mươi ngày.

Một buổi chiều nọ, đạo quán yên bình, Tần Tang và Minh Nguyệt lại ra ngoài kiếm bữa ăn ngon.

Rừng trúc thanh tịnh, hai người ngồi xổm bên cạnh lò đất nhóm lửa, kế bên có bốn con thỏ, mấy con chim mập đã được xử lý sạch sẽ.

Tần Tang bây giờ tìm thức ăn không cần đặt bẫy, chỉ dựa vào gậy gỗ với cục đá là có thể nhẹ nhàng bắt gọn. Chỉ cần biết chạy, không con nào có thể thoát khỏi tay hắn, khiến cho Minh Nguyệt cực kỳ hâm mộ.

Có rượu có thịt, hai người dựa vào tảng đá, gió mát rì rào, vô cùng thoải mái, Tần Tang đột nhiên nghĩ rằng, nếu như chưa từng gặp thần tiên, sống ở đây hết đời cũng không tệ.

Minh Nguyệt cắn một cái đùi thỏ, vừa uống rượu vừa ăn thịt, hắn đi theo Tần Tang luyện võ, vóc dáng không những lớn hơn, sức ăn cơm và tửu lượng cũng tăng thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play