Edit & beta: Mon
Giữa mùa hè luôn là những tiếng ve kêu không ngừng nghỉ. Những ngày nóng bức của tháng tám sắp qua, tháng chín chuẩn bị tới. Chưa đầy một tuần nữa là đến ngày khai giảng. Hiện tại, đây chính là chuyện mà Sơ Nhuế mong chờ nhất.
Sơ Nhuế xuất viện đã hơn nửa tháng, cô ở bệnh viện hơn một tuần lễ, sau khi xuất viện liền nghỉ ngơi ở trong biệt thự. Nói là nghỉ ngơi, cô ngược lại cảm thấy mình giống như bị nhốt ở trong lồng chim, bốn bên đều là tường đồng vách sắt, không thể rời bỏ càng không thể trốn thoát.
Khai giảng là tốt nhất.
Trường học của Sơ Nhuế nằm ở phía Tây, cách nơi này này mấy tiếng đi đường. Nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Trở về trường học, vậy. . . mỗi ngày sẽ không phải đối mặt với Giang Hàn Úc nữa.
Khoảng thời gian này, Giang Hàn Úc đối với Sơ Nhuế tỉ mỉ yêu thương, chiếu cố có thừa, vô cùng săn sóc nhưng Sơ Nhuế lại cảm thấy đau khổ. Cô trở nên không muốn nói chuyện, ở trong biệt thự này, không có người nào có thể cùng cô nói chuyện. Thỉnh thoảng Giai Âm sang đây thăm cô, ở bên cô một buổi chiều cô mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu một chút.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời nhô lên cao tỏa ánh nắng, cây cối yên tĩnh không chút gió.
Sơ Nhuế bực bội ở trong phòng, ngồi trên gường xuất thần nhìn vết sẹo trên bắp chân. Điện thoại di động reo một tiếng, Sơ Nhuế hoàn hồn từ trên gối cầm lên nhìn. Là Giai Âm gửi tin nhắn tới, chia sẻ một bài tin tức. Thời điểm Sơ Nhuế nhìn thấy, thần sắc liền thay đổi.
Tựa đề tin tức kia là: [ Tình nhân nhà giàu phản bội bao nuôi trai bên ngoài, biển thủ công quỹ, lừa đảo, án phạt mười năm tù giam.]
Mới vừa xem xong, Giai Âm lại gửi tới voice chat, Sơ Nhuế mở ra.
"Mình vừa thấy tin này liền sợ hết hồn, mình còn tưởng là mẹ cậu."
----Quả thật tình huống này có chút giống Lương Vận Bạch. Mới vừa Sơ Nhuế nhìn thấy, phản ứng đầu tiên cũng giống Giai Âm vậy. Nhưng người đàn bà trong tin tức này, họ Ngô. Dùng tiền làm nhân tình mở ra mấy thẩm mỹ viện cho bản thân. Sơ Nhuế dường như đã biết là người nào.
Sau sự việc kia, cô thường xuyên ngủ không ngon, đêm nào cũng nằm mơ thấy mình bị bắt lên xe, bị tên đàn ông to lớn nắm tóc đập đầu vào cửa xe, còn có với tiếng chó sủa lặp đi lặp lại ở cái công xưởng bỏ hoang đó.
Giang Hàn Úc từng nói qua, chuyện này sẽ có một kết cục. Hóa ra. . .là kết cục như vậy.
Sơ Nhuế mệt mỏi dựa vào đầu giường, để điện thoại xuống, trong lòng một trận khó chịu. Cô không biết chuyện này có hay không liên quan đến Giang Hàn Úc. Có lẽ hắn không liên quan, hoặc là hắn nhúng tay vào một chút. Dù thế nào đi nữa, đối với Sơ Nhuế mà nói đây giống như là một sự nhắc nhở----
Lương Vận Bạch cũng có thể sẽ có kết cục như vậy, bây giờ không truy cứu trách nhiệm của bà, chỉ vì. . .người kia không truy cứu.
Lúc này ở dưới lầu truyền đến tiếng động cơ, có người trở lại. Mấy phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Sơ Nhuế giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích, không nhìn người đang đi vào, rũ mắt trầm mặc. Phảng phất là loại phản kháng không tiếng động, khoảng thời gian này cô vẫn luôn như vậy.
Giang Hàn Úc đã thành thói quen, hắn không bực tức cũng không buồn, lúc đối mặt với Sơ Nhuế vẫn là bộ dáng hết sức có kiên nhẫn. Hắn đi đến gần cô, ngồi xuống cạnh mép giường, thấp giọng hỏi: "Trời hôm nay rất đẹp, em có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Sơ Nhuế mím chặt môi, không nói lời nào.
"Em cứ ở trong phòng sẽ rất chán." Hắn giống như là đang dỗ cô, "Buổi chiều tôi có thời gian, tôi dẫn em ra ngoài một chút, có được hay không?"
"Không cần, tôi không có hứng thú." Sơ Nhuế rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng vừa mở miệng chính là lời cự tuyệt.
Giang Hàn Úc dù bị cự tuyệt cũng không cảm thấy không vui, ngược lại quan tâm Sơ Nhuế hơn.
"Qua vài ngày nữa là khai giảng, em có cần chuẩn bị cái gì không?"
Sơ Nhuế không trả lời, mà ngước mắt nhìn chằm chằm Giang Hàn Úc. Sau một lát mới nói: "Anh chịu để tôi đi sao?"
"Tôi còn tưởng anh sẽ không để cho tôi đi, vĩnh viễn giam giữ tôi."
Giang Hàn Úc môi hơi cong lên, cúi người cách Sơ Nhuế rất gần, nụ cười nhàn nhạt, "Tôi ngược lại là muốn."
Mấy chữ này làm Sơ Nhuế đột nhiên rụt rè. Người đàn ông đang cười yêu kiều trước mặt này chính là một ác quỷ đeo mặt nạ. Cô không nghĩ chọc hắn, cô sợ hắn mất hứng một cái liền sẽ vây hãm cô mãi mãi, không để cho cô trở về trường học.
Nghĩ tới đây, Sơ Nhuế thay đổi thái độ, nói: "Tôi hơi mệt chút, không muốn đi ra ngoài."
"Được, vậy em ngủ trưa ngoan."
Giang Hàn Úc vừa nói vừa xoa đầu Sơ Nhuế, vô cùng cưng chiều.
Sơ Nhuế nằm xuống đắp chăn, giả bộ nhắm mắt. Cô cảm giác được người đàn ông này ngồi ở mép giường nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới rời đi.
Chờ Giang Hàn Úc đi rồi, Sơ Nhuế mở mắt ra, ngây ngốc nhìn trần nhà. Điều bây giờ cần làm, chính là phải nhịn. Thuận theo ý muốn của Giang Hàn Úc, chờ thời điểm hắn buông lỏng cảnh giác, cô sẽ có cơ hội rời xa hắn thật sự.
Sơ Nhuế tin tưởng, cô nhất định sẽ có cơ hội. Cô nhất định sẽ chờ đến ngày đó.
-
Một lúc lâu sau, dì Vương mang ra rất nhiều quần áo mới. Là Giang Hàn Úc mua, bảo người mang về nhà. Dì Vương không đem những bộ quần áo này để trong tủ mà đi lấy một cái rương hành lý mới, xếp từng món từng món để vào.
Những thứ này là chuẩn bị cho khai giảng.
Quần áo rất đẹp, nhưng đều là kiểu thanh lịch tao nhã, phần lớn đều là màu trắng.
Sơ Nhuế ở một bên không có phản ứng gì, nhớ lại cái đêm mưa Giang Hàn Úc trở về, cô mặc một cái váy trắng. Cho nên, hắn thích màu trắng, hay là cho rằng cô thích màu trắng?
Dì Vương động tác rất mau lẹ, rất nhanh đã thu xếp xong. Sau đó bà rời đi chuẩn bị cơm tối.
Chờ dì Vương rời đi, Sơ Nhuế đi tới bên cửa sổ đứng lặng, nhìn bầu trời tà dương, gió thổi từ từ, đứng đến ngây người.
Không lâu sau, có người lại vào phòng, đi tới sau lưng cô, giang hai cánh tay nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng. Hắn cùng cô nhìn mặt trời lặn xa xa cùng nắng chiều hoàng hôn.
Sơ Nhuế cứng ngắc, ở trong ngực Giang Hàn Úc giống như người gỗ, trừ hô hấp ra, những thứ khác đều không có phản ứng.
Cánh tay Giang Hàn Úc dịu dàng ôm eo cô, cúi đầu, chóp mũi ngửi mùi hương từ cơ thể cô.
"Chuẩn bị cho em, có thích không?"
Hắn chỉ những chiếc váy mà buổi chiều đích thân hắn đi trung tâm chọn lựa.
"Anh thích là được." Sơ Nhuế đáp lời, giọng nói như tự động, không có bao nhiêu cảm xúc.
Giang Hàn Úc cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai cô.
"Cho em đi học ở trường, tôi sẽ không được thấy em thường xuyên."
Hô hấp chóp mũi của hắn từ trên đầu cô chuyển tới sau tai, môi khẽ chạm vào tai cô, "Sơ Nhuế, vui vẻ lên. Tôi sẽ cho em tự do, cho tới bây giờ tôi đều không muốn nhốt em, hạn chế em."
"Đến trường học rồi, chăm sóc bản thân thật tốt. Lúc rảnh rỗi tôi sẽ đến gặp em."
Tê dại từ một chỗ bây giờ đã lan đến toàn thân. Sơ Nhuế sống lưng cương cứng, đối với đàn ông đụng chạm, cô không thể nào mà giống như khúc gỗ không có cảm giác.
Cô hơi có ý né tránh, cánh tay bên hông liền ôm cô chặt thêm mấy phần, siết cô đến nỗi không thể thở.
Giang Hàn Úc nắm nhẹ cằm cô, đem mặt cô quay lại, đối mặt với mặt mình. Trong mắt Sơ Nhuế toát ra sự khẩn trương và kháng cự vô cùng rõ ràng, tất cả đều rơi vào tầm mắt của Giang Hàn Úc.
Hắn cười một cái: "Thật muốn hôn em."
Sơ Nhuế mắt run run, hô hấp cũng run rẩy theo. Cô không cự tuyệt, nhưng biểu hiện của cô càng giống cự tuyệt hơn. Giang Hàn Úc nhận ra được, tròng mắt híp lại, bỗng nhiên buông lỏng cô, chỉ ở bên má cô chạm nhẹ một cái.
Đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Sơ Nhuế bị buông ra vẫn cứng ngắc, toàn thân tê dại. Khoảng thời gian này, Giang Hàn Úc không chạm vào cô. Có lẽ hắn thực sự là người nói được làm được, cô không muốn, hắn sẽ không ép buộc cô. Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ hôn cô ôm cô. Nhưng chỉ giới hạn là ôm hôn, không có làm gì thêm.
Nhưng tại sao. . .đối với những tiếp xúc thân mật này, cô không hề cảm thấy chán ghét?
Thật không bình thường. Sơ Nhuế tim có chút đập rộn lên, nhận ra được điều này thật không đúng. Sự tiếp xúc ngắn ngủi quanh quẩn ở ngực cô, ép cô bắt đầu không thở nổi. Cô lại lo sợ mình đối với Giang Hàn Úc sẽ nảy sinh ra tình cảm.
Sẽ không, tuyệt đối sẽ không. Sơ Nhuế ở đáy lòng mặc niệm, lặp đi lặp lại tự an ủi chính mình. Cô tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với Giang Hàn Úc, tuyệt đối sẽ không.
-
Một tuần sau.
Sơ Nhuế và Giai Âm cùng nhau trở lại trường.
Xe đang đi về phía Tây Lâm, chuyển động vững vàng tiến về phía trước. Sơ Nhuế ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang không ngừng lùi lại. Bên ngoài trời đang mưa, nước mưa theo gió quanh co chảy xuống.
Thời điểm xe đi vào hầm, Sơ Nhuế thấy bóng mình trên cửa sổ, cô sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi. Vẻn vẹn mới chỉ qua một cái mùa hè mà thôi.
Giai Âm từ trong ba lô cầm ra một túi khoai tây chiên, vừa mở ra vừa nhìn Sơ Nhuế, luôn cảm thấy hôm nay cô ưu tư không nguôi.
"Cậu sao vậy, tâm tình không tốt?"
Sơ Nhuế quay đầu lại nhìn: "Không có, mình vô cùng tốt."
"Đừng có gạt mình, nhìn cậu rõ ràng là có tâm sự."
Giai Âm đem miếng khoai tây chiên đưa cho Sơ Nhuế, hỏi: "Là bóng ma sự việc lần trước để lại sao?"
"Không phải chuyện đó, đã qua lâu như vậy rồi, vết thương cũng đã lành rồi."
"Vậy cậu đây là thế nào, đang lo lắng cho mẹ cậu sao?" Giai Âm thấy Sơ Nhuế không ăn, liền ăn miếng khoai tây chiên, có chút nghĩ không ra.
Đột nhiên, cô giống như hiểu được gì đó, cười nói: "À ~ mình biết, là cậu không bỏ được cái người mỗi ngày sớm chiều chung đụng kia !"
Sơ Nhuế ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt liếc về phía khác, "Làm sao có thể, mình muốn tránh còn không kịp."
"Thật?"
"Thật. Một tháng này, mình rất kìm nén, chờ ngày hôm nay trở về trường học, thoát khỏi hắn."
"Vậy bây giờ cậu rời đi, sao lại buồn buồn không vui?"
"Mình. . ."
Sơ Nhuế mở miệng, phát hiện mình cũng không biết nguyên nhân vì sao.
"Tâm trạng mình chưa kịp chuyển đổi." Cô thuận miệng tìm một cái lý do.
Giai Âm vuốt vuốt mũi, một bộ dáng không tin.
"Thật ra thì cậu không bỏ được hắn là rất bình thường, hắn đối với cậu yêu thương, dáng dấp lại đẹp trai, tuổi còn trẻ đã giúp ba hắn tiếp quản sản nghiệp, người đàn ông tuổi trẻ tài cao ở trước mắt cậu như vậy, cậu không yêu hắn mới là kỳ lạ."
Sơ Nhuế biểu tình hơi cứng đờ, không phát hiện âm thanh mình có chút không tự tin.
"Làm sao có thể chứ. . ."
"Làm sao không thể nào, cậu đã nghe về hội chứng stockholm?" Giai Âm ngược lại có mấy phần nghiêm túc, "Có lẽ cậu càng muốn rời đi, ngược lại trong lòng cậu càng lệ thuộc hắn, lưu luyến hắn."
*** Hội chứng stockholom: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. (theo wikipedia)
"Cậu a, cẩn thận cậu thật động tâm, yêu hắn."
Sơ Nhuế trong lòng như bị xoắn lại, giống như có cái gì mắc kẹt ở cổ họng, trong nhất thời cái gì cũng không nói được. Cái cảm giác khủng hoảng quen thuộc lại kéo tới, trong nháy mắt dìm cô chìm ngập.
Lúc xế chiều, xe đến Tây Lâm.
Sau đó bắt xe buýt trở về đại học Tây Lâm, dọn dẹp một chút trời đã bắt đầu âm u tối. Mới vừa tựu trường ban đêm luôn là náo nhiệt, mỗi tầng kí túc xá đèn đuốc đều sáng choang.
Bên ngoài sân kí túc xá, các sinh viên ngồi nói chuyện, tiếng cười tiếng nói không ngừng.
Thời gian nghỉ hè, các bạn cùng phòng Sơ Nhuế ít nhiều gì đều có chút thay đổi, có làm kiểu tóc, có yêu đương, có giảm cân, có đi du lịch bị nắng làm đen-----
Nghe các bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, kể chuyện về kì nghỉ hè, Sơ Nhuế đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt. Cô giống như trở lại thế giới của mình. Một thế giới hoàn toàn không liên quan đến Giang Hàn Úc. Nơi này sức sống bừng bừng, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Đúng vậy, đây mới là thế giới của cô.
Sơ Nhuế dè dặt che dấu cảm xúc, lấy ra cái sim điện thoại mới mua. Đổi số điện thoại mới, đổi mới bắt đầu. Giống như như vậy, là có thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Giang Hàn Úc.
Mùa hè đã qua, hết thảy tất cả, nhất định cũng đều sẽ kết thúc ở chỗ này.
. . .
Đêm khuya, thành phố Giang.
Đêm rất yên tĩnh. Phòng rất trống.
Cửa sổ mở toang, từng trận gió đêm thổi vào.
Giang Hàn Úc mới từ công ty trở về, mệt mỏi cởi nút tay áo sơ mi, mắt liếc nhìn đến rương hành lý trong góc phòng.
Đó là hắn chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Sơ Nhuế. Cô không có mang đi. Lại nhìn đến tủ đầu giường, một tấm thẻ ngân hàng an tĩnh nằm ở đó. Sơ Nhuế cũng không mang theo thẻ ATM hắn cho cô. Xem ra, cô thật sự không muốn tiếp nhận một chút tâm ý nào của hắn.
Điện thoại đổ chuông, là một dãy số nước ngoài.
Mắt hắn có chút biến hóa, đi tới bên cửa sổ, yên lặng nhìn bóng đêm, nhận điện thoại.
"Anh họ, không xong rồi, lão gia nhà anh biết chuyện rồi!"
Bên kia điện thoại là em họ của Giang Hàn Úc – Hoắc Quân Xuyên, vừa mở miệng là một bộ dạng chuyện không tốt. Giang Hàn Úc tự biết Hoắc Quân Xuyên nói đến chuyện gì, vẻ mặt như thường hỏi: "Ông ấy phản ứng như nào."
"Còn có thể phản ứng thế nào, đương nhiên là tức chết! Ông ấy nằm trên giường bệnh mang bình dưỡng khí nhưng mỗi ngày đều không quên hỏi có tìm được người đàn bà kia không, trong lòng một mực nuốt không trôi cục tức này. Kết quả bây giờ biết anh căn bản không có phái người đi tìm------ông ấy cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa phải đưa vào phòng cấp cứu."
Hoắc Quân Xuyên không hề khoa trương, Giang lão gia đúng là bị Lương Vận Bạch làm tức chết, chuyện đội nón xanh này, bất kể là đàn ông bao nhiêu tuổi cũng đều không nhịn được.
"Anh họ, anh thật sự không định truy cứu sao?"
Giang Hàn Úc nhàn nhạt đáp một tiếng, "ừ"
"Được rồi, xem ra anh chuẩn bị đem lão gia nhà anh làm tức chết." Hoắc Quân Xuyên hơi than thở, "Tình huống bây giờ của chú ngày càng kém, bác sĩ nói không còn nhiều thời gian. Anh hay là tới một chuyến đi, bồi ông ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng này."
Giang Hàn Úc trầm mặc, thật lâu không có trả lời.