Bảo Sơn nghiêm túc nói: “Mẹ không hề bất công, con đều hiểu được. Hơn nữa, nguyên liệu vốn dĩ do Bảo Châu nhặt về.”
Nhắc tới nhặt về, Thích Ngọc Tú lại nghĩ ra một chuyện, cô dặn dò mấy đứa con của mình: “Bây giờ mấy đứa nhỏ không cần ra đồng làm việc, chắc chắn bọn chúng đều phải lên núi. Ngày mai các con ra ngoài nhớ khoá chặt cửa lại. Với lại thời điểm đi tìm cây hạt dẻ cũng để ý một chút, coi chừng bị người ta theo dõi. Nếu thấy không ổn, cho dù không lấy được cái gì cũng không được để cho người ta tóm được manh mối, mấy đứa hiểu chưa?”
Bảo Sơn cùng Bảo Châu lập tức nghiêm mặt, Tiểu Bảo Châu gật đầu thật mạnh nói: “Con biết rồi mẹ.”
Thích Ngọc Tú lại dặn dò vài câu, sau đó cả nhà mới tắt đèn dầu hoả nghỉ ngơi. Tuy rằng làm việc cả ngày rất mệt, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn không được ngủ, cô không phải lo lắng vì hai đứa nhỏ nhà mình. Hai đứa nhỏ nhà cô, một đứa trầm ổn, một đứa quyết đoán, đều rất thông minh.
Cô lo lắng chính là chính sách mới lần này, tại sao lại triển khai gấp gáp như vậy.
Dù sao Thích Ngọc Tú vẫn có cảm giác đây không phải là chuyện tốt.
Cho dù cô không được học hành nhiều, cũng không hiểu biết rộng, nhưng vẫn nhìn ra được một vài điểm lạ lùng trong đó.
“Haizzz.”
Tiểu Bảo Châu lăn vào lòng mẹ, nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”
Bàn tay nhỏ vỗ vào cánh tay Thích Ngọc Tú, cảm thấy vô cùng ấm áp, lại thân thiết nói: “Mẹ không cần lo lắng đâu, con cùng anh Bảo Sơn có thể xử lý mà.”
Thích Ngọc Tú không giải thích, trở tay vỗ nhẹ vào người con gái nói: “Ngủ đi, sáng mai cho mấy đứa mỗi người một quả trứng gà.”
Đôi mắt của Tiểu Bảo Châu lập tức phát sáng, trong đêm tối nhìn như hai hòn ngọc long lanh, cô bé kích động nói: “Cho chúng con ăn sao? Thật vậy chăng?”
Thích Ngọc Tú dở khóc dở cười, lại có điểm chua xót, nói một cách chắc chắn: “Ừ, sáng mai mẹ sẽ cho, ba đứa mỗi đứa một quả.”