Thích Ngọc Tú cười: “Được rồi.”
Nhà cô kỳ thật cũng không có việc gì, cô nói vậy là vì cô biết con gái không muốn đi.
Hai người nói chuyện, Bảo Châu thình lình nghiêng đầu, nói: “Anh Bảo Sơn, có phải anh đang rất buồn hay không?”
Bảo Sơn gật đầu, buồn bã thừa nhận: “Không được tính công điểm nữa.”
Bảo Châu tưởng tượng mình nhìn thấy một đám mây đen đang bay trên đỉnh đầu anh mình.
Cô vỗ bả vai Bảo Sơn nói: “Không sao đâu. Ngày mai chúng ta cùng đi tìm hạt dẻ.”
Cô bé nghiêm túc: “Chúng ta nhất định có thể tìm được cây hạt dẻ.”
Bảo Sơn ừ thật mạnh một tiếng, cậu nói: “Chúng ta…… ôi bụng anh…có chút đau!”
“Khẳng định là cơm chiều quá bổ dưỡng, chúng ta chạy về đi nhà xí.” Tiểu Bảo Châu cùng anh trai tay cầm tay chạy đi trước.
Không biết có phải tại đau bụng hay không, Bảo Sơn bị trượt chân.
Cậu thật nhanh buông tay Bảo Châu ra, nhưng mà Tiểu Bảo Châu lại túm chặt tay nhóc, hai đứa trẻ cứ như vậy mà cùng té dập mông.
“Ây da.”
Hai người ngồi vững ở trên mặt đất, lại cùng đưa tay xoa mông nhỏ.
Rõ ràng té ngã, nhưng khi hai đứa nhìn sang nhau, đột nhiên liền cười ha hả, cùng nhau nói: “May sao mông vẫn còn nguyên vẹn.”
Thích Ngọc Tú yên lặng:…… Mông hai đứa còn nguyên vẹn, nhưng mà quần áo thì không nha.
Cô liền duỗi tay ra nói: “Qua đây, mẹ ôm hai đứa đi về.”
Hai bạn nhỏ trăm miệng một lời: “Không cần.”
Thích Ngọc Tú: “Qua đây, hai đứa cũng không nặng, có bao nhiêu lạng thịt đâu. Mẹ mang theo ba đứa vẫn còn có thể chạy như bay.”
Cô chạy tới phía sau hai đứa, không nói hai lời, mỗi tay xách một bạn nhỏ, bước chân vẫn nhẹ nhàng……
Ở rất xa nơi này, thím Lương nhà cũng ở trên núi nhìn thấy một bóng đen cường tráng đang lù lù tiến tới, liền nghi ngờ hỏi: “Phía trước đó là gì?”
Ngay sau đó bà ấy thét chói tai: “Á, có hổ xuống núi……!!!”
Cô con dâu đứng bên cạnh liền thì thầm nho nhỏ bên tai bà: “…… Đó là con dâu cả nhà họ Điền, làm gì có hổ?”
“Mẹ ơi mẹ nhìn lầm rồi.”
Hổ ở đâu ra chứ?
Bà ấy già rồi nên mắt kém thì có!
Bà lão: “Ơ? Là một nhà Điền Đại sao? Làm sao có thể?”
“Đó không phải là chị dâu nhà họ Điền mang theo ba đứa con sao?”
Bà lão vừa nghe đến đây, thở dài nói: “Cô ấy cũng không dễ dàng, cuộc sống quá khó khăn.”
***
Tiểu Bảo Châu cùng Bảo Sơn và bé con Bảo Nhạc vừa đi vừa ca hát: “Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là……”
Thích Ngọc Tú khóe miệng khẽ cong cong, tâm tình sung sướng.
Chỉ cần cả nhà ở bên nhau là cô thấy mình tràn ngập sức mạnh.
Cuộc sống này, cũng không khổ sở lắm.
Trẻ nhỏ không được tính công điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT