Tuy rằng nói như vậy, nhưng không thể không đi.

Cô dặn dò: “Mấy đứa các con đều súc miệng đi.”

Mấy đứa trẻ con đều gật đầu, nhà bọn họ có đồ ăn ngon, không thể để cho người khác biết. Buổi tối ra cửa, nhà bọn họ bên này sẽ chậm trễ hơn người khác một chút, nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì nhà bọn họ ở giữa sườn núi, từ đó đi xuống chân núi đã mất nửa giờ đồng hồ rồi.

Còn chuyện gì làm cho người ta buồn phiền hơn chuyện này nữa chứ?

Thích Ngọc Tú đem đứa con trai nhỏ cột vào trên lưng, khóa kỹ cửa, nắm tay hai đứa còn lại cùng đi xuống núi.

Tuy rằng nhà bọn họ nghèo, nhưng đồ đạc cần dùng trong nhà, cái gì cũng không thể vứt đi. Bởi vì nhà quá xa, bọn họ cơ hồ là người đến sau cùng. Đại khái là do mấy ngày nay thu hoạch vụ thu, tất cả mọi người đều lộ rõ sự mỏi mệt, cho dù ngồi nói chuyện cùng nhau cũng không thấy hào hứng.

Tiểu Bảo Châu cùng anh trai Bảo Sơn tay trong tay, đứng bên người mẹ. Từ rất xa, cô bé đã thấy gia đình của ông bà nội. Bà nội cô bé còn mang theo băng ghế nhỏ, Điền Cẩu Tử nằm trong lòng bà, thấy cô bé đang nhìn nó, liền bĩu môi khiêu khích.

Tiểu Bảo Châu không chút khách khí giơ lên nắm tay, Điền Cẩu Tử lập tức kéo tay áo của bà nội, ánh mắt tam giác của bà liền quay sang bên này, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Châu một cái.



Tiểu Bảo Châu lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Bọn họ không thích cô, cô cũng không cần thích bọn họ.

Bà nội Điền đứng từ xa nhìn một nhà con trai cả, bất mãn nói: “Vợ goá của Điền Đại có biết giáo dục con cái hay không, toàn là những đứa không biết kính già yêu trẻ.”

Vợ của Điền Nhị là Vương Quế Lan vội vàng gật đầu, tán thành nói: “Đúng như mẹ nói! Bảo Châu không giúp đỡ em họ của mình, cả ngày giúp đỡ ngôi sao chổi kia. Cái ngôi sao chổi cũng không phải là cái thứ tốt, xuống tay rất tàn nhẫn, đáng chém ngàn đao……”

“Chị dâu thứ, cơm tối chị ăn chính là phân sao? Miệng thối như vậy. Hiện tại nhưng không được truyền bá mê tín phong kiến, chị một câu ngôi sao chổi hai câu lại ngôi sao chổi, nói gì thì nói đừng làm liên lụy đến mọi người trong nhà.” Thanh âm của một người phụ nữ lạnh lùng vang lên.

Vợ của Điền Nhị không cần quay đầu lại cũng biết, khẳng định là cô em chồng Điền Ngọc Trinh.

“Tôi nói không phải ý như vậy……”

Điền Ngọc Trinh không đợi cô ta nói xong liền cắt ngang, cười lạnh: “Tôi dù sao cũng đã đi lấy chồng, chuyện của các người không liên quan gì đến tôi. Nhưng đừng có nói là tôi không nhắc nhở chị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play