“Này!”

Đột nhiên, một quả táo thật to màu đỏ rực được đưa tới trước mặt cậu. Đôi mắt Bảo Sơn lập tức mở to, thậm chí nuốt một chút nước miếng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Châu, Bảo Châu vô cùng đắc ý hất cằm, nói: “Anh Bảo Sơn, cái này ăn rất ngon.”

Bảo Sơn còn chưa nhìn thấy quả táo lớn như vậy bao giờ, cậu cố gắng nhịn xuống nói: “Đưa cho Bảo Nhạc ăn!”

Trong phòng Bảo Nhạc cũng nghe được thanh âm, bé con vội kêu lên: “Anh, chị…”

Tiểu Bảo Châu càng thêm đắc ý nói: “Cái này cho anh, em vẫn còn.”

Cô bé mang một quả táo thật to đi vào, Tiểu Bảo Nhạc chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì ngon như vậy, đôi con ngươi lập tức nở thật to, dính ở trên quả táo, nước dãi nháy mắt chảy xuống dưới: “Trái cây……”

Bảo Châu cất giọng trong trẻo: “Chị đã nói thì vẫn giữ lời phải không nào?”

Bảo Nhạc nuốt một chút nước miếng, dùng sức gật đầu, bàn tay nhỏ mở ra: “Chị ơi, muốn ăn.”

Bảo Châu: “Chờ chị rửa qua một chút.”

Nhà cô ở phương diện này so với nhà người khác chú ý hơn không ít, thân thể Bảo Nhạc không tốt, lâu lâu lại bị đi ngoài, cho nên nhà bọn họ rất chú ý đến vấn đề vệ sinh.



Bảo Châu rửa sạch quả táo đưa cho Bảo Nhạc, Bảo Nhạc mới hơn hai tuổi, vậy mà đã biết đây là món ngon, một ngụm cắn xuống, thỏa mãn khép hờ đôi mắt, rất ngoan ngoãn đem quả táo đưa qua: “Chị cũng ăn.”

Bảo Châu vỗ vỗ cái bụng nói: “Chị đã ăn rồi.”

Sau đó lại dặn dò: “Em cứ ngoan ngoãn ăn quả táo của mình đi.”

Bảo Sơn không đi theo Bảo Châu vào nhà, sau khi nấu xong cơm, lại nấu canh cá, cậu thấy Bảo Châu chưa đi ra liền nói: “Em ở trong nhà tắm rửa đi, quần áo để chỗ nào chút anh giặt cho. Chờ mẹ trở về, chúng ta có thể ăn cơm rồi. Hôm nay anh ra dòng suối nhỏ múc nước, bắt được một con cá bé, buổi tối chúng ta sẽ được uống canh cá.”

Bảo Châu nhón mũi chân nhìn về phía trong nồi, con cá nhỏ đúng là rất nhỏ, nhưng mà Bảo Châu đã lâu không được ăn thức ăn mặn, cô bé thèm đến mức mắt sang lên, hâm mộ nhìn Bảo Sơn, nói: “Anh Bảo Sơn, anh lợi hại quá đi.”

Khóe miệng của Bảo Sơn cong lên nói: “Em còn lợi hại hơn, mau đi tắm rửa đi.”

Bảo Châu ừ một tiếng, cô lại thăm dò nhìn thoáng qua trong nồi, trong lòng vui rạo rực.

Cô bé còn nhỏ nhưng ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Anh Bảo Sơn, anh ăn quả táo đi.”

Bảo Sơn bắt chước người lớn gật đầu: “Anh biết rồi, chờ mẹ trở về cùng ăn.”

Bảo Châu biết rằng anh trai cô không nỡ ăn, vội vàng nói: “Anh ăn đi, em còn nữa mà. Lúc đó em không cầm giỏ tre theo, cho nên mới hái được một vài quả như vậy. Nhưng trên cây còn có thật nhiều thật nhiều táo. Là một cây táo chưa bị ai phát hiện ra, cho nên còn nhiều lắm. Em đứng ở dưới tàng cây vẫn có thể hái được quả đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play