Diệp Thâm chỉ cho phép mình ngây ngất một hồi mà thôi, liền đem nắp đóng lại thật kín, đem hai cái lon cùng khoá lại trong ngăn tủ. Sau đó mở lá thư ra đọc. Chữ phía bên trong thư làm anh rất ngạc nhiên, chúng không phải là các âm tiết ráp lại, cũng không có vạch qua loa một chút tròn tròn ngang ngang, mặc dù không thể nào đẹp mắt, nhưng hàng lối lại chỉnh tề một cách lạ thường, không có lớn nhỏ không đều, cũng không viết lệch ra ngoài, nhìn lại rất thuận mắt. Đây là thói quen mà anh rất thích.

Hơn nữa tất cả các chữ có mức độ khó coi một cách thống nhât…Không phải càng viết càng khó nhìn, có thể thấy được đây là một người rất nghiêm túc.

Chữ cũng giống như người….

Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó, người nọ, mặc dù không thể nào đẹp mắt, nhưng lại rất đặc biệt….Dừng!

Diệp Thâm hít một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình đem trí nhớ rút trở về, nhìn nội dung bức thư.

Xin chào, anh Diệp.

Đồ cho vào có thơm không?

Khẳng định rất thơm đi! Tôi tự mình làm a. Tôi đối với tài nấu nướng của mình vô cùng có lòng tin! Không biết anh có thể ăn cay được hay không, tôi liền làm hai loại, một loại cay, một loại không cay. Thích gì lần sau hãy viết thư nói cho tôi biết, lần sau tôi sẽ gửi bưu điện thứ anh thích.

Hoặc là anh còn muốn ăn món gì, nói cho tôi biết, chỉ cần có nguyên liệu, tôi nhất định có thể làm cho anh ăn. Phải tin tưởng vợ anh chính mà một người giỏi nấu nướng a.

Còn có, tâm ý của anh tôi đã nhận, thật sự vô cùng cảm kích! Cảm ơn anh!

Lạc khoản là: Vợ của anh, Tiểu Hoa Chiêu.

Cuối thư còn vẽ một biểu tượng cảm xúc đang cười.

Diệp Thâm sửng sốt. Anh chưa bao giờ biết rằng những lá thư có thể viết như thế này, viết như thế này….đáng yêu?. Lại liên tưởng tới bóng người kia trong đầu, ngũ quan đã dần dần mơ hồ, trong đầu tất cả đều là những âm thanh mềm mại đêm đó văng vẳng bên tai khiến anh muốn dừng mà không thể….

Dừng dừng dừng!.

Diệp Thâm đổi tư thế, cuối cùng nhếch chân bắt chéo hiếm thấy, phân tán sự chú ý của mình, suy nghĩ những thứ khác, nhưng là dù cố gắng thế nào cũng sẽ không tự chủ mà nghĩ đến cái giọng nói đó, nói ra những lời đáng yêu như vậy…

Suy nghĩ một chút, tính cách của Hoa Chiêu trong ấn tương của anh, liền được xác định là: Đáng yêu.



Nếu như tiếng nói của một người, lá thư của một người, vẫn không thể bộc lộ ra tính cách của người đó, vậy cái gì mới có thể?.

Về phần chuyện ban đầu cô làm….Thủ đoạn của cô…Đó là ông cụ Hoa Cường thiết kế…ít nhất…cũng có thể tha thứ…

Tóm lại, cuối cùng không phải cô đã hối hận sao! Bây giờ còn biết cảm ơn anh. Diệp Thâm hít một hơi thật sâu, nhìn biểu tượng mặt cười khả ái cuối thư, ánh mắt anh cũng đang cười, vui như vậy sao? Anh cũng không tự chủ bật cười. Dưới mày kiếm, một đôi mắt tinh anh đang toả sáng, không có khí chất sát khí lạnh lùng thường ngày, tràn đầy dịu dàng chưa từng thấy.

Trần Phong, người vừa đắc thủ thắng lợi lấy được một phần tương thịt bò, vừa đúng lúc nhìn thấy. Trần Phong sửng sốt một chút, cau mày thật sâu. Rốt cuộc con gái nhà ai? Lại có thể lọt vào mắt Diệp Thâm?

“Hạ Lan Lan hay Mã Kiến Quốc?” Trần Phong đứng ở cửa hỏi.

Nụ cười trên mặt Diệp Thâm đột nhiên biến mất, nhìn Trần Phong nói: “Đều không phải.”

“Không phải?” Trần Phong vô cùng ngoài ý muốn. Vậy nhà ai? Nhà ai có thể tránh thoát sự phong toả của nhà họ Hạ và họ Mã, thành công “cướp” được Diệp Thâm?.

Nhà họ Trần bọn họ đều không thành công! Hắn vốn mượn cơ hội lần này để em gái đến thăm thân, thành công giới thiệu hai người…

Diệp Thâm lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Chỉ là một cô gái gia đình bình thường, không liên quan gì đến người khác.”

Một cổ áp lực vô hình bao trùm lấy anh ta, “Ồ!” Trần Phong cố gắng quay người đi một cách tự nhiên, không để cho mình hạ xuống khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực quay người đi qua cửa, bước nhanh trở về gian phòng của mình.

Trang Nguyên Vũ đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm một cái thìa, thỉnh thoảng đưa lên liếm một cái. Ánh mắt của anh ta lướt một vòng thật nhanh khắp căn phòng, cuối cùng dừng ở hộc tủ mấy giây, sau đó mới nhìn Diệp Thâm.

“Diệp đại ca! Lai lịch của chị dâu là gì?” Trang Nguyên Vũ hỏi. Đột nhiên anh ta lắc người một cái vọt vào nhà, tránh được một cái đá chân, Triệu Dũng đi vào: “Cậu như vậy có được hay không a? Vì ăn, đến mặt mũi cũng khôn cần? Cậu rõ ràng còn lớn hơn Diệp Thâm 1 tuổi, còn gọi là anh?”

Trang Nguyên Vũ liếm cái muỗng nói: “Thể diện? Ngày hôm qua đã không còn, thua liền ba chiêu, còn mặt mũi nào? Chúng ta đã nói qua, người nào thắng người đó là đại ca. Bất kể tuổi tác. Anh thua còn không nhận, mới không biết xấu hổ.” Nhưng trong lòng anh ta biết, chân chính để cho anh ta không biết xấu hổ chính là phần tương này. Vốn là anh ta đã suy nghĩ xong, câu “anh” này cứ yên tâm gọi!

“Đại ca! Hắn không biết xấu hổ, sau này chị dâu có món gì ngon, chúng ta không chia cho hắn!” Trang Nguyên Vũ đối với Diệp Thâm bày tỏ.

Mặt đen của Triệu Dũng trong nháy mắt hồng lên, thở hổn hển nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Đại ca!”



“Ha Ha Ha!” Trang Nguyên Vũ nhất thời cười lớn. Anh ta thực tế so với Diệp Thâm lớn hơn có mấy tháng, cùng Triệu Dũng liền không giống nhau, lớn hơn 4 tuổi lận.

“Cười cười cười, cười cái rắm!” Triệu Dũng lại đi qua đá Trang Nguyên Vũ: “Câm miệng! Nghe đại ca kể chuyện chị dâu!”.

Nụ cười nhàn nhạt nhất thởi biến mất trên mặt Diệp Thâm. Chuyện của bọn họ không thể nói…

…….

Những chuyện đó Hoa Chiêu đang ở xa ngàn dặm hoàn toàn không biết. Cô hiện tại đang nhật được một tin tức không tốt lắm. Việc kinh doanh giá đỗ đang đến hồi kết thúc. Bộ lực lượng vũ trang thực tế có rất ít nhân viên thường trực, bọn họ lại chỉ ở trong một vùng núi hẻo lánh nên nhân sự càng ít hơn, chỉ 10 người.

Huấn luyện dân quân nửa tháng là xong, không ai ăn giá đỗ nữa. Điều này cũng xảy ra với các cấp trên đã đặt giá đỗ, nay cũng không cần nữa.

Tiểu Triệu đem số tiền bán giá đỗ cuối cùng đưa cho Hoa Chiêu, 1778 đồng.

“Cấp trên nói, ông ấy đã liên hệ vơi người của cung tiêu xã, bọn họ cũng nói rất thích giá đỗ cô làm, nhưng họ chưa từng bán qua, lần đầu tiên chỉ dám thu 200 cân”

Mà 200 cân này, một nửa là nội bộ sử dụng. Chỉ là một huyện thành nhỏ chốn thâm sơn cùng cốc, cung tiêu xa cũng chỉ có 10 người, mỗi người 10 cân.

“Cô cũng đừng lo lắng, lâm trường bên kia cũng đã liên lạc tốt lắm, nói nhất định cần rất nhiều, nhưng quản đốc bọn họ gần đây đi họp, chờ ông ta trở lại, khẳng định mỗi ngày cần mấy trăm cân” Tiểu Triệu nói.

Bọn họ chỉ là một huyện thành nhỏ, không có xí nghiệp, chỉ có một lâm trường, với số lượng hơn 100 người, quy mô coi như là không nhỏ. Còn có một xưởng chế biến gỗ, mấy chục người. Hơn nữa tất cả các cơ quan, đơn vị, cộng lại cũng khôngg đủ trăm người. Nhưng là có nhiều phòng ban, quy củ cũng nhiều, mỗi ngày đều quy định số lượng giá đỗ cố định, hầu hết họ đều nói rất phiền và không thích, bọn họ chỉ thích mua ở các cửa hàng rau hoặc các hợp tác xã cung ứng. Như vậy có chứng từ, rất dễ thanh toán.

Điều này cùng ý nghĩ ban đầu của Hoa Chiêu có chút chênh lệch, đây cũng là một bài học. Bất quá cô không một chút nản chí. Nói thật, mỗi ngày thu vào hơn 1000 đồng, cô cầm mà có chút lo lắng đề phòng. Đây chính là năm 76, không phải là 86, càng không phải 96.

Hơn 1000, quá nhiều, ngắn ngủi nửa tháng, cô liền có 2 vạn đồng tiền!

Cũng trải qua tay nhiều người như vậy, cô sợ người nào đó đột nhiên không nghĩ ra mà bị bệnh đau mắt đỏ.

Đã đến lúc phải dừng lại.

Cũng là lúc thông báo tin cô mang thai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play