Hoa Chiêu vui vẻ cầm 15 đồng tiền cùng Hoa Cường đi ra, đến cung tiêu xã bên cạnh.

Trong nhà cần mua nhiều đồ lắm, đầu tiên là vải vóc. Diệp Thâm đưa tới lễ hỏi có 6 bộ chăn nệm và mấy khối vải vóc. Nhưng những cái kia chất vải đều tốt, Hoa Chieu không nỡ dùng. Cái khối vải đỏ thêu chỉ ánh kim kia, chỉ đủ cho cái thân hình đô vật của cô may áo lót. Mà bản thân cô chỉ có hai bộ quần áo miễn cưỡng mặc được đi ra ngoài, mà trong đó một bộ vì mấy lần lên núi, đã bị chà xát đến mức muốn trở thành quần áo ăn mày rồi. Cho nên nhu cầu cấp bách hiện tại của cô là mấy bộ quần áo vải rắn chắc một chút.

Còn có những cái đệm chăn kia, đặc biệt mới, nếu làm bẩn thật đáng tiếc, cũng bất tiện khi tháo ra giặt, cô còn cần ga giường và vỏ chăn. Còn cần bông cùng vải bông mềm mại, cô cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cho hai đứa nhỏ rồi. Chăn, mền, quần áo, giày mũ, cái gì cũng phải hai phần, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.

Hoa Chiêu hai mắt toả sáng càn quét một hồi, 15 đồng trong tay nháy mắt cũng hết, ngay cả 50 đồng tiền lương vừa mới đến tay của Hoa Cường cũng hết sạch. Hoa Cường cười có chút miễn cưỡng. Tiểu Hoa nhà ông tốc độ dùng tiền hình như lợi hại hơn rồi, Nhưng lần này không phải là mua đồ ăn, mà là mua đồ mặc, thật khiến ông ngoài ý muốn. Bất quá ông rất nhanh liền nghĩ đến, tiểu Hoa nhi là một cô gái đã trưởng thành, có người đàn ông của mình rồi, cho nên cách ăn mặc cũng thay đổi đấy.’

Chính là….Hoa Cường liếc bóng lưng đang cõng một giỏ đồ tràn đầy trước mặt mình, bước chân lướt nhanh như phát ra tiếng gió, thật không tưởng tượng được khi cô ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp thì sẽ như thế nào. Ông kỳ thật không mù và cũng biết rằng người khác cũng không mù a.

……

Hai người bao lớn bao nhỏ mà đến nhà ga đợi chuyến tiếp theo để về nhà, nhưng lại không biết trên chuyến xe trước đó, có người đã đi đến ngoài cửa nhà họ.

“Có người ở nhà không?” Hai người đàn ông đứng bên ngoài nhà Hoa Cường hô to. Kết quả cả buổi không có người trả lời.

“Các người tìm ai?” Hoa Tiểu Ngọc đứng sau hai người họ yếu ớt hỏi thăm.

Nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp phía sau người đàn ông, một cái bàn kỳ quái chưa từng thấy qua, còn trên mặt bàn có để một cái hộp lớn.

“Đông hương! Nhà Hoa Cường không có người a? Ông ấy đi ra ngoài rồi hả? “ Một người đàn ông quay đầu lại, nhìn Hoa Tiểu Ngọc lễ phép hỏi thăm.

Ánh mắt Hoa Tiểu Ngọc loé lên, ngượng ngùng nói: “Các người tìm ông nội tôi? Ông ấy không có ở nhà, sáng sớm đã mang theo Hoa Chiêu đi lên trấn mua đồ ăn, đoán chừng trời tối mới có thể trở về.”

Kỳ thật cô ta cũng không biết hai người đi đâu, chỉ là cô ta hôm nay muốn cùng Hoa Chiêu làm lành, kết quả phát hiện hai người không có ở nhà, cả sáng cũng khôngg thấy trở về, đoán chừng là thật sự đi lên thị trấn mua đồ ăn.

Nghĩ đến những đồ ăn ngon kia, Hoa Tiểu Ngọc dạ dày đều đau xót.

“Các người là ai a?” Cô ta lễ phép mà hỏi thăm hai người.



“Chúng tôi giúp đồng chí Diệp Thâm tặng đồ đấy, đây là sính lễ của hắn: một cái xe đạp, một cái máy may, một máy thu thanh và một cái đồng hồ.” Người đàn ông vừa cười vừa nói, nhất thời không nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Hoa Tiểu Ngọc.

Cô ta cảm giác mình sắp bệnh mất, toàn thân giống như bị ngâm trong vạc dấm chua, từ trong ra ngoài đều đau xót.

“Hoa Cường là ông nội cô?” Người đàn ông hỏi Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nở nụ cười, cười đến đặc biệt ngọt: “Đúng vậy, ông ấy là ông nội lớn của tôi. Ông nội tôi là em ruột của ông ấy. Tôi là chị em tốt của Hoa Chiêu.”

“Nha” Người đàn ông nhìn cô ta, lại nhìn sắc trời một chút, nếu không đi thì buổi tối không kịp chuyến xe trở lại tỉnh thành rồi, bọn họ ngày mai có công tác quan trọng.

“Trước mang những thứ đó đến nhà tôi đi, để trong sân tuy không bị mất, nhưng ở đây thỉnh thoảng sẽ có lợn rừng, hươu, cáo qua lại, phá hư sẽ không tốt.”

Tiểu Ngọc cười với hai người, nói: “Đợi ông nội trở về, chúng tôi lại đưa qua cho ông ấy.”

“Được rồi” Hai người đàn ông liếc nhau, hướng cô ta cười nói.

Sau đó một người đẩy xe, một người vịn rương đồ phía sau. Nhưng là, bọn họ cũng không dễ dàng tin Hoa Tiểu Ngọc. Trên đường đi, bọn họ hỏi qua 5 gia đình, đều chứng minh Hoa Tiểu Ngọc nói thật, xác thực là có quan hệ an hem ruột. Còn về phần quan hệ có tốt hay không cũng không ai nói nhiều. Hoa Cường bọn họ không muốn đắc tội, Hoa Sơn bọn họ lại không dám đắc tội. Đây chính là mội người tàn nhẫn, bọn họ không muốn bị mấy người đàn ông hung hãn nhà Hoa Sơn đánh ngất. Cũng không muốn mùa hè bị người ta giội sụp đất trong nhà, mùa đông bị giội ướt củi lửa. Cho nên bọn họ trơ mắt nhìn Hoa Tiểu Ngọc lừa người ta mang hết đồ đi nhà Hoa Sơn.

“Hoa Tiểu Ngọc này cũng không phải thứ gì tốt a” Mấy người phụ nữ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm. “ Đúng vậy a, đúng vậy a, từ trước đến giờ vẫn không phát hiện.”

“Như thế nào mà vẫn không biết? Mấy bà là đồ ngốc!” Một người đàn bà cười nhạo: “Bà nhìn Hoa Tiểu Ngọc, mỗi lần từ nhà Hoa Chiêu đi ra, không phải là miệng bôi mỡ mà đi a?,Hoa Chiêu tính tình nóng nảy, nếu không có tâm nhãn có thể dỗ tốt Hoa Chiêu như vậy không?”

“Ồ! Nói ra ngược lại tôi lại cảm thấy tính tình Hoa Chiêu giống như không còn nóng nảy a? Còn đặc biệt thích cười, một bộ dạng hoà nhã?”

“A! đúng đúng. Tôi cũng thấy lạ đấy. Mọi người có thấy không? Hoa Chiêu hình như có chút trắng hơn, cười rộ lên cũng không thấy đáng ghét.”

Tựa hồ có chút chênh lệch, nhưng không ai để ý.

“Bà mỗi ngày không ra khỏi cửa, bà cũng trắng ra.” Một cô gái mười bảy mười tám tuổi sờ một chút trên gương mặt mình, nói ra.



Cô ta phi thường tức giận, cô ta cũng rất đen, nhưng quá khứ có Hoa Chiêu cùng so sánh nên không có mấy người trêu ghẹo cô ta, nhưng kể từ ngày đến hôn lễ Hoa Chiêu, đã có người nói cô ta mới thực sự là người đen nhất tron thôn.

Tức chết cô ta a, cô cũng muốn có một ông nội tốt như vậy, có một người đàn ông tốt, có tiền tiêu không hết và đủ loại sính lễ.

Nhưng cô không có a. Thật tức giận a.

Dường như Hoa Chiêu lại có một danh hiệu khác trong thôn, đó là, đối tượng bị toàn bộ con dâu trẻ tuổi trong thôn chán ghét.

……

Hoa Tiểu Ngọc đưa người trở về nhà.

Đúng thời gian nghỉ trưa ăn cơm, cả nhà Hoa Sơn đều ở nhà.

“Ông nội, đây là hai vị đồng chí từ tỉnh thành tới, đến đưa sính lễ cho chị tiểu Hoa nhà ta” Hoa Tiểu Ngọc vừa vào cửa đã hô.

“Ai! Tốt tốt” Căn bản không cần luyện tập, vợ Đại Ngưu tự nhiên mà phối hợp thêm: “Nhà ở đây các người cứ yên tâm. Cam đoan không thể làm hư được.”

Đồ đạc tốt như vậy, bọn họ nỡ lòng nào làm hư.

Những người khác trong nhà Hoa Sơn kịp thời phản ứng, biết cái gì không nên nói, điều gì nên nói, nịnh nhọt hai người đàn ông đến thoải mái rồi đem họ đuổi đi.

“Làm tốt lắm!” Đây là lần đầu tiên Hoa Sơn khoa trương khen Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc sững sờ tại chỗ, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình. Ông nội khen cô? Đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ ông nội khen cô? Thậm chí đây là câu nói đầu tiên trong năm nay ông nội nói với cô. Cô kích động mà mặt đỏ rần. Hoa Sơn càng thoả mãn.

“Cha, thứ này khi nào chúng ta trả trở về?” Vợ Tam Ngưu, Khương Cần vuốt máy may hỏi. Xe đạp tuy cô ta cũng thích, cũng cần nhưng biết rõ mình tranh không lại với chú út. Cái máy may này cũng không tồi, cô ta quanh năm suốt tháng không thêu thùa, nhưng có thể sử dụng đến máy may. Nhưng không cần dùng và không có để dùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đã có cái máy may này, cô ta sẽ trở thành người phụ nữa được hâm mộ nhất mười tám dặm thôn.

“Trả cái gì? Đồ đã vào cửa nhà ta, là của ta.” Hoa Sơn nói mà không biết thẹn: “Khi nào dùng hư lại trả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play