Hoa Chiêu còn chưa về đến nhà,đã nhìn thấy ông nội đứng ở bên ngoài hàng rào, trông mong nhìn cô.
Nhìn thấy Hoa Chiêu trên vai gánh hai giỏ đồ lớn, Hoa Cường quả thật so với tất cả mọi người còn kinh ngạc hơn, bởi vì ông là người hiểu rõ nhất Hoa Chiêu lười biếng như thế nào.
Nhưng cháu gái ông đã nói, con bé sẽ thay đổi!.
Hoa Cường mang theo tâm trạng kích động mà nghênh đón, muốn giúp cô đỡ đòn gánh.
“Ông nội, người cứ kệ cháu.” Hoa Chiêu tránh đi tay của ông: “Cháu khí lực lớn như vậy, không cần ông giúp cháu làm việc. Trước kia cháu lười như vậy đều do ông nuông chiều, về sau ông cũng đừng có thói quen như vậy nữa.”
“Ai, tốt tốt!” Hoa Cường cười lớn đáp.
Hoa Chiêu trực tiếp đem hai cái giỏ nhấc lên đưa vào nhà, sau đó quăng đi cỏ dại ở phía trên, lộ ra bên trong là khoai lang cùng bí đỏ.
Hoa Cường sững sờ: “Ở đâu ra?”.
“Mọc gần suối nước nóng.” Hoa Chiêu nói dối: “Chỗ kia đúng là phong thuỷ tốt a, bốn mùa như mùa xuân, không nghĩ đến mùa này còn có khoai lang cùng bí đỏ, hôm nay không đủ thời gian, về sau cháu sẽ quay lại xem có các loại rau củ quả khác không.”
Là vậy sao? Hoa Cường có chút khó hiểu, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe nói chỗ đất gần suối nước nóng có thể trồng bí đỏ. Nhưng nơi đó quả thực ấm áp, thời tiết rối loạn cũng là bình thường. Hơn nữa có thể trước đây cũng có bí đỏ, nhưng người nhặt được không có nói ra mà thôi.
“Tiểu Hoa Chiêu nhà ta cũng thật là may mắn.” Hoa Cường khoa trương nói lớn.
Ông một chút cũng không nghi ngờ, khoai lang cùng bí đỏ còn tươi, nhìn là biết mới hái xuống đấy, nếu không phải lớn lên chỗ suối nước nóng còn có thể mọc lên trước đầu giường lò nhà người khác sao?
Hoa Chiêu dỡ đồ đạc xuống, bắt đầu làm cơm. Bữa tiệc bí đỏ, bí đỏ hầm cách thuỷ, bí đỏ chưng, bí đỏ xào, bánh bí đỏ. Tay nghề vẫn như cũ, toàn bộ nhờ bí đỏ chính mình thành tinh.
Hoa Cường vẫn như cũ, cảm thấy đây là mĩ vị nhân gian. Ông càng ăn càng cao hứng, tiểu Hoa nhà ông rốt cuộc cũng có một ưu điểm. Một tay nghề làm cơm tốt như vậy, chắc Diệp Thâm sẽ không ghét bỏ nha.
“Ông nội, cháu vừa rồi cùng ông ba Lưu nói, ngày mai đi nhà ông ấy bắt một đầu heo” Hoa Chiêu nói ra.
Đều nói qua rồi hả?
Hoa Cường càng cao hứng.
“Đi, sáng sớm mai ông nội sẽ đi! Hai ngày nay ông thấy thân thể ngày càng khoẻ, nuôi một đầu heo không có vấn đề gì!”
“ Không cần ông nội nuôi, người đi bắt trở về là được!” Hoa Chiêu lại hỏi: “Chúng ta còn đủ tiền sao?”.
“Đủ!” Hoa Cường vung tay lên: “Tiền không cần cháu phải lo, trước cứ đưa cho ông ấy 2 đồng tiền, chờ thêm vài ngày ông được lĩnh lương rồi, lại đưa thêm, cũng không kém mấy ngày này, ông ấy cũng không sợ ông quỵt nợ.”
Hoa Cường cũng chưa bao giờ là người quỵt tiền người khác.
Hoa Chiêu sững sờ, cô ngược lại đã quên, nông thôn hiện tại nơi nào cũng có tình người, ký sổ vừa nói, không phải là cô trả thiếu tiền, mà là không trả hết một lần. Vậy cũng không vội vào thành bán mấy trái bí đỏ rồi, hơn nữa có bán cũng không được mấy đồng. Vậy thì tìm đường khác!.
“Ông nội, con muốn kiếm tiền.” Hoa Chiêu nói.
Hoa Cường cả kinh sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.
“Kiếm tiền?” Hoa Cường vui mừng nói: “Đi! Ông nội ngày mai sẽ đi lên thị trấn, xem có thể phân cho cháu một phần công tác hay không.”
Hiện tại ông nghĩ đến, con đường duy nhất là làm công nhân, kiếm tiền lương.
Ông cũng đã từng nghĩ đến việc này, cũng từng đề cập qua với Hoa Chiêu, cô lúc đầu cũng rất cao hứng, nhưng mới làm được nửa buổi, liền kêu mệt không chịu đi làm nữa. Hiện tại cháu gái đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, biết cân nhắc cho tương lai, đã trở thành người lớn rồi.
“Không cần không cần!” Hoa Chiêu lập tức nói: “Đi làm kiếm được mấy đồng tiền, còn không đủ cho cháu ăn, hơn nữa ông ở nhà một mình, cháu sẽ lo lắng.”
Hoa Cường cảm động suýt khóc.
“Cháu muốn bán cái gì đó.” Hoa Chiêu nói thẳng.
Hoa Cường thoáng cái quên khóc, thiếu chút nữa từ trên giường gạch nhảy dựng lên, ông liên tục khoát tay, khẩn trương nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy không có ai ở ngoài mới thở phào ngồi xuống.
“Bán cái gì mà bán? Không cho phép tư nhân mua bán đồ không biết sao? Đó là tư tưởng tư bản chủ nghĩa, đào góc tường xã hội chủ nghĩa.” Ông hạ giọng giáo dục, đây là chuyện lớn không thể qua loa được.
Bán đồ, đây là việc nhà nước mới có thể làm! Tư nhân buôn bán chính là đầu cơ trục lợi. Nhẹ thì bắt lại giáo dục, nặng thì khó mà nói!.
“Ông nội, người nghĩ nhiều rồi! cháu không bán đồ đạc, chỉ bán một ít nông sản, thổ sản vùng núi, rau củ gì đấy” Cô học pháp luật đấy, sao có thể không biết. “Đầu cơ trục lợi” vào lúc này quá nguy hiểm.
Đầu cơ trục lợi cô không dám, nhưng bán một ít nông sản dư thừa nhà nông, vẫn là có thể đấy. Đương nhiên vẫn là từng chút một, hơn nữa tốt nhất là vụng trộm mà làm.
Bởi vì hiện tại mới chỉ là năm 79, Chiến tranh vừa mới kết thúc, trật tự có chút hỗn loạn, người người không biết tương lai sẽ đi về đâu.
“Bán một chút thổ sản vùng núi cùng rau quả a, cái này được” Hoa Cường yên tâm, nhưng một giây sau lại sửng sốt: “Thế nhưng chúng ta không có thổ sản và rau củ để bán ah”
Đừng nói hiện tại là thời kỳ giáp vụ(* dễ gây đói kém), trong nhà căn bản không dư đồ ăn, đợi đến mùa hè, nhà nhà rau củ ăn không đến, cũng sẽ không tuỳ tiện ăn mà để phơi khô hoặc muối lên dùng cho mùa đông.
Hoa Chiêu nói ra: “Cháu định chính mình ủ giá để bán.”
Hoa Cường chớp măt, kéo kéo lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm.
Hoa Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu trước kia ủ giá, cháu đứng cạnh nhìn xem, đều nhớ rõ đấy.”
Hoa cường lập tức ngừng hỏi.
Hoa chiêu 5 tuổi, cha lên núi, ngoài ý muốn qua đời. Bà ngoài tìm cho mẹ Trương Quế Lan một nhà chồng khác, nhà kia không cho Trương Quế Lan mang con theo qua, nên cô ấy phải lưu lại gia đình Hoa Sơn. Cô mới chỉ là mất mẹ chứ không phải mẹ đã chết.
Trương Quế Lan gả cho một gia đình công nhân trong huyện, về sau nghe nói người đàn ông kia được điều động công tác, đã đi tỉnh thành rồi. Đây là tin tức mà bà ngoại nhờ người trong thôn truyền tới. Trương Quế Lan sau khi đi, hai năm đầu còn nhờ người nhà mẹ đẻ qua đây thăm cô, về sau cũng không thấy nữa. Hoa Chiêu đã làm người giúp việc cho nhà Hoa Sơn một năm, khi đó cô vừa nhỏ gầy, lá gan lại nhỏ, ai thấy cũng muốn đánh hai cái.
Cho đến ngày Hoa Cường trở về. Có người yêu thương, chiều chuộng, Hoa Chiêu thoáng cái liền bạo phát, cả cân nặng và lá gan cùng đồng thời tăng lên, gặp ai cũng muốn đánh hai cái.
Nhớ tới hoàn cảnh lúc gặp cháu gái lần đầu tiên, Hoa Cường rất đau lòng.
Hoa Chiêu giả bộ đáng thương, nói tiếp: “ Ông nội, người cầm bí đỏ đi nhà ai đổi mấy cân đậu xanh về, cháu ủ giá, sau đó đi trong huyện bán.”
Nông thôn không bán được, vì vùng núi ít người, chỗ của họ dồn lại cũng chỉ hơn 30 gia đình, kể cả mỗi ngày ăn rau giá, thì lợi nhuận cũng không được mấy mao tiền.
“Được rồi, Ông nội đi liền đây!” Hoa Cường không nói hai lời, nhấc chân liền đi.
Bất kể có kiếm được tiền hay có làm được giá đỗ không, tiểu Hoa nhi nhà ông muốn làm thì làm.
Hoa Chiêu cũng không để ông đi một mình, mà chỉ để lại một quả bí đỏ cùng mấy củ khoai lang, còn lại đều chọn lấy cho vào giỏ đi theo phía sau ông, đi từng nhà đổi đậu xanh.
Cô thực sự có thể làm giá đỗ. Việc thú vị như vậy sao cô có thể không biết?
Cô đi công tác bên ngoài, thích nhất là làm những việc thủ công, không tốn đầu óc cùng thể lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT