Lúc làm việc thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi bọn cô chuẩn bị xuống núi đã thấy trời tờ mờ sáng. Ba người thập thò đi về phía trước, chỉ có Đường Diệu bình tĩnh không đổi sắc, ngay cả Khương Thành cũng lấm tấm mồ hôi trên trán.

Tuy lúc này vẫn sáng sớm tinh mơ, nhưng ba người vẫn vô cùng cẩn thận, sợ bị người ta nhìn thấy manh mối. Bọn cô vòng qua đường nhỏ ít người đi, cuối cùng an toàn về nhà.

Vừa bước vào sân, Chương Hà Hoa liền bước ra.

Hôm qua bà ngủ ở đây, nói là ngủ, nhưng căn bản bà lại không hề chợp mắt. Con trai thứ ba chưa về, thằng út cũng chưa trở lại, sao bà có thể yên tâm ngủ được? Phải biết rằng, hơn ba năm trước thằng cả cũng thật lâu không về, sau đó có người phát hiện anh ấy gặp dã thú rồi sa vào bẫy trên núi, nếu không phải mạng lớn, con trai bà chắc đã không còn nữa.

Cả đêm nay bà đều mở to mắt, hận không thể lập tức lên núi tìm con.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, bà nhớ đến vợ thằng ba gan dạ sức lớn.

“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế?” Khương Lâm nằm liệt trên mặt đất, không muốn nhúc nhích. Dù người mệt như cún sắp chết cũng không thể dừng cái miệng luyên thuyên của mình lại: “Không có cha nên nhớ không ngủ được hả mẹ?”

Ầm, lại ăn một đạp của bà đây.

“Một ngày không bị đánh thì không chịu được đúng không! Đứng lên ngay cho bà đây!”

Khương Lâm bị đạp cũng không bò dậy, anh ấy lắc đầu: “Không lên được, mệt quá!”

Chương Hà Hoa nhìn năm sọt đựng đầy đồ, trong đó có hai cái dùng lá cây đại thụ buộc chặt, nghẹn họng nói: “Con ngoan, các con bắt được bao nhiêu thứ thế?”

Khương Lâm nằm sấp xuống đất, sao Khương Thành không mệt được chứ?

Anh ngồi trên ghế đẩu thở dốc một lúc lâu mới nói: “Tổng cộng bắt được mười lăm con thỏ, mười hai con gà rừng, năm con rắn, còn có một con lợn rừng!”

Chương Hà Hoa: “Lợn rừng!!!!”



Bà suýt nữa gào lên, vội vàng banh miệng, lúc này trong mắt như sắp rơi xuống. Bà không nói hai lời, bước về phía thằng ba mắng: “Anh điên rồi đúng không? Lợn rừng mà các anh cũng dám chọc, các anh muốn tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không?”

Nếu không phải sợ kéo mọi người tới, bà thật sự muốn đánh chết mấy đứa không đàng hoàng này.

Chương Hà Hoa mắng con trai, Đường Diệu yên lặng vào nhà nhóm lửa, trên người bọn họ đều có mùi máu tươi, dù sao cũng phải rửa ráy một chút mới vào thị trấn được. Đến lúc đi ra ngoài, cô thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn mình hơi khang khác.

Đường Diệu: “?”

Chương Hà Hoa: “Được rồi, các con mau thu dọn rồi vào thị trấn đi. Thằng út, mày cùng mẹ về nhà tắm rửa mau!”

Sau đó lại nói tiếp: “Các con cứ làm chuyện của mình đi, lát nữa mẹ lại đưa hai bé con về nhà cũ.”

Tuy Chương Hà Hoa là người điêu ngoa, nhưng bà cũng biết thằng ba nhà mình không dễ dàng gì cho kham, bà không giống mấy mụ mẹ chồng ham hố đồ của con. Dù trong sân toàn mấy đồ ngon hiếm thấy nhưng không mở miệng nói muốn dù một câu.

“Mẹ, mẹ chờ một chút.”

Đường Diệu vội vàng tiến lên mở nút thắt bằng lá cây ra, nói: “Con lợn béo này tuy không bằng lợn nhà, nhưng cũng tốt hơn lợn rừng bình thường một chút. Con nghĩ nên bán hết đi, còn chúng ta giữ lại một ít chia cho người trong nhà một phần. Cũng không biết bao giờ mới gặp được đồ tốt như này nữa!”

Cô đưa một gói gói bằng lá cây cho Chương Hà Hoa, lại nói tiếp: “Hơn nữa chú út cũng lên núi cùng chúng con, chú ấy cũng có một phần.”

Chương Hà Hoa cười lạnh: “Nó bò từ trong bụng mẹ ra, nó có năng lực gì chẳng lẽ mẹ không biết sao? Không có các con, nó đi cũng chẳng dám ấy chứ!”

Khương Lâm lẩm bẩm: “Người khác cũng không dám đi mà! Có mấy người như chị dâu chứ! Nhìn thấy lợn rừng liền xông lên như thấy người thân vậy, đấm một phát cho nó đi tong luôn!”

Chương Hà Hoa lại đạp thêm một cái: “Mày câm miệng cho mẹ!”

Khương Lâm vô cùng tủi thân quỳ rạp trên mặt đất: “Bất lực.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play