Chương 99: Hợp tan đều đã định sẵn
"Đại nhân, mỗi cửa trong phủ đều được canh gác nghiêm ngặt rồi ạ, một con ruồi cũng không thể lọt qua được."
Trong phủ Bắc An quận vương, một thị vệ đeo mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt kề tai thì thầm với một hoạn quan.
Hai người đều là thân tín của Hiền Nghi Thái hậu, phụng lệnh Hiền Nghi Thái hậu làm việc.
Hoạn quan gật đầu, cổ họng phát ra tiếng nói the thé: "Người đâu? Bắt hết chưa?"
"Đại nhân, đang ở sân trước đấy ạ."
"Đi thôi, tới đó xem sao."
Hai người đến trước sân thấy già trẻ lớn bé trong phủ đang co cụm vào nhau, mặt ai cũng đầy sợ hãi, chung quanh đứng đầy những kẻ đeo mặt nạ đen lăm lăm cầm đao.
Hoạn quan đi quanh đám người kia ba vòng, trên mặt lộ vẻ tức giận: "Bắc An quận chúa và Bắc An vương phi đâu!? Trốn rồi à?"
Lặng ngắt như tờ, không ai trả lời.
Hoạn quan cười lạnh chắp tay sau lưng nói: "Theo luật pháp triều đình, nếu trong phủ có kẻ phản loạn phạm tội ác tày trời chạy trốn thì cả phủ phải chịu tội chết!"
Trong đám người vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, có người sợ hãi run như cầy sấy, có người run chân ngồi phịch xuống đất.
Nhưng vẫn chẳng ai nói năng gì.
Hoạn quan hầm hừ: "Nếu các ngươi không khai ra chủ tử ở đâu thì phải xuống điện Diêm Vương, có trách thì trách mình vô dụng đi."
Nói xong hoạn quan phất tay ra hiệu cho kẻ mặt nạ đen.
Hắn gật đầu rồi đặt tay lên chuôi đao.
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên một giọng nói to rõ từ xa vọng đến.
Ngọc Mộ Dao đi nhanh tới nhíu mày nhìn hoạn quan.
"Quận chúa!" Trong đám người vang lên giọng nói của một nữ tử.
A Liên nhào ra ngoài nắm tay Ngọc Mộ Dao, toàn thân run rẩy, ánh mắt như không thể tin nổi.
Sao quận chúa còn ở đây!
Nàng cứ tưởng quận chúa đã chạy trốn rồi, sao vẫn chưa trốn?!
Có kẻ tiến lên kéo A Liên ra, Ngọc Mộ Dao vội vỗ tay nàng trấn an.
A Liên không còn cách nào nên đành phải lui ra sau.
Thấy Ngọc Mộ Dao, hoạn quan cũng ngẩn người rồi nhếch môi cười giễu, còn làm bộ hành lễ với Ngọc Mộ Dao: "Bắc An quận chúa."
Ngọc Mộ Dao nói: "Ta không trốn đâu, ngươi thả người trong phủ ta ra đi."
Hoạn quan cười vang: "Quận chúa, xin thứ lỗi cho tiểu nhân khó tuân lệnh, ngươi nhìn xem, Bắc An vương phi cũng đâu có đây."
Ngọc Mộ Dao nói: "Mẹ ta đang ở trong phòng ngủ."
Hoạn quan ngờ vực nhìn Ngọc Mộ Dao, sau đó phất tay ra hiệu với một tên mặt nạ đen.
Tên kia ôm quyền vội vàng rời đi rồi lại vội vàng trở về thì thầm gì đó với hoạn quan.
Hắn trừng mắt hỏi dồn: "Chết thật rồi à?"
Tên mặt nạ đen gật đầu khẳng định.
Hoạn quan lại ngẩng đầu nhìn Ngọc Mộ Dao.
Ngọc Mộ Dao không hề sợ hãi nhìn lại hắn: "Đại nhân, theo luật pháp triều đình thì những người sau lưng ta đều vô tội, ngươi chỉ được dẫn một mình ta đi thôi."
"Quận chúa!" A Liên hét lên trong đám người.
Hoạn quan nhìn Ngọc Mộ Dao rồi nhớ đến mệnh lệnh mình nhận được từ Hiền Nghi Thái hậu, không ai trong phủ của kẻ phản loạn có thể sống sót kể cả Ngọc Mộ Dao.
Đáng tiếc là quá ngây thơ.
Hoạn quan thở dài lắc đầu, không nói gì nữa mà bảo tên mặt nạ đen bên cạnh: "Ra tay đi."
Tên kia gật đầu ra hiệu giết.
Những kẻ đeo mặt nạ đen vây quanh đám người đồng loạt giơ đao lên rồi chẳng chút do dự đâm vào đám già trẻ lớn bé tay không tấc sắt!
Tiếng hét thảm theo máu tươi phun ra, chạy chưa đầy mấy mét đã bị lưỡi đao từ phía sau đâm xuyên qua bụng, sau đó là tiếng xác chết ngã phịch xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt mấy sinh mệnh đã hóa thành tàn thi, mà họ chỉ là người vô tội kiếm ăn trong phủ Vương gia.
Ngọc Mộ Dao sững người, nàng hét lên với hoạn quan: "Ngươi làm gì vậy!! Ta không trốn mà! Bọn họ vô tội!"
"Quận chúa, lẽ nào Hiền Nghi Thái hậu không nhổ cỏ tận gốc hay sao? Đã là số mệnh cả rồi, chấp nhận đi." Hoạn quan lắc đầu bình thản nói rồi liếc mắt ra hiệu với kẻ bên cạnh.
Tên mặt nạ đen gật đầu giơ đao lên với Ngọc Mộ Dao.
Ánh sáng bạc rơi xuống, lưỡi đao chạm nhau.
Ngọc Mộ Dao theo bản năng giơ hai tay lên tự bảo vệ mình nhưng lại không hề thấy đau, khi mở mắt ra mới phát hiện thân tín của phụ thân lúc nãy chưa đi! Hơn nữa còn cố che chở cho nàng!
Thân tín giơ trường kiếm gạt đi thanh đao của tên mặt nạ đen rồi hét lớn với Ngọc Mộ Dao: "Quận chúa! Đi mau!"
"Quận chúa!"
Bỗng nhiên có người chạy tới kéo Ngọc Mộ Dao, nàng ngẩng đầu nhìn lại.
Là A Liên.
Chẳng biết A Liên lấy đâu ra sức lực kéo Ngọc Mộ Dao chạy như bay ra cửa hông phủ đệ, thân tín của Bắc An quận vương lập tức đuổi theo yểm hộ cho hai người và ngăn cản truy binh.
Nhưng phủ quận vương đã bị bao vây chặt chẽ, nào dễ trốn như vậy?
Thấy thân tín đã trúng mấy đao không bảo vệ được Ngọc Mộ Dao và A Liên, một tên mặt nạ đen thừa cơ vung đao về phía Ngọc Mộ Dao.
A Liên chẳng chút do dự đẩy ra Ngọc Mộ Dao, chịu nhát đao kia thay nàng.
"A Liên!!!"
Ngọc Mộ Dao nghẹn ngào hét lên.
Cánh tay A Liên trong nháy mắt bị chém đứt, sắc mặt nàng trắng bệch, đau đớn thét lên nhưng vẫn dốc hết sức lực chặn lại tên mặt nạ đen kia.
Toàn thân Ngọc Mộ Dao run rẩy, thân tín khó khăn lắm mới đánh lui truy binh, vội vàng nắm cổ tay Ngọc Mộ Dao rồi che lại vết thương kéo nàng chạy ra ngoài phủ.
A Liên ở phía sau hét vọng theo họ: "Quận chúa nhất định phải sống, phải sống...."
Thanh âm cuối cùng im bặt.
Nước mắt Ngọc Mộ Dao rơi như mưa, không dám quay đầu lại nữa.
Rốt cuộc hai người phá được vòng vây nhưng truy binh cũng không chịu yếu thế bám theo sát nút.
Cũng may thân tín đã chuẩn bị sẵn nên dẫn Ngọc Mộ Dao vào chuồng ngựa sau vương phủ.
Trong chuồng có một con ngựa.
Thân tín dùng hết sức tàn bế Ngọc Mộ Dao lên ngựa rồi đánh mạnh một cái vào lưng ngựa.
Con ngựa hí vang tung vó chở Ngọc Mộ Dao chạy ra ngoài thành.
Thân tín hét lớn: "Quận chúa, đi về hướng Đông nhé!!!"
Sau đó hắn che vết thương trở lại ngăn địch, ngăn được chừng nào hay chừng đó.
Chung quy không phụ trung nghĩa.
Ở nơi xa, ngoại trừ tiếng vó ngựa phi nhanh còn có tiếng khóc cực kỳ tê tâm liệt phế.
Đêm hôm ấy kinh thành đổ mưa tầm tã, mưa gió mịt mùng.
Trên phố chỉ có lác đác mấy người qua đường vội vã, còn hầu hết mọi người đều trốn trong nhà hoặc dưới mái hiên tránh mưa.
Nước mưa hòa với bùn đất bên đường tụ thành dòng chảy tới chỗ trũng.
Trong phủ Bắc An quận vương im lìm, nước mưa xối xuống thềm đá mang theo màu đỏ nhạt nhòa, máu tươi tràn vào rãnh nước đọng rồi dần biến mất không thấy gì nữa. Lúc này, ở một gian phòng bí mật trong hoàng cung.
Hiền Nghi Thái hậu hỏi kẻ quỳ gối trước mặt: "Đã xử lý hết chưa?"
Hoạn quan cung kính cúi sát đầu xuống đất nói: "Bẩm Thái hậu, không còn ai sống sót nữa ạ."
"Ừm." Vẻ mặt Hiền Nghi Thái hậu lạnh nhạt không hề có một tia gợn sóng, "Lui ra đi."
Hoạn quan dập đầu rồi đứng dậy khúm núm rời khỏi phòng.
Thấy bốn bề vắng lặng hoạn quan mới hít sâu một hơi, hắn cúi đầu phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đầu gối cũng đang run rẩy không dễ phát hiện. Hắn đã lừa Thái hậu.
Bắc An quận chúa chưa bắt được nhưng hắn không dám nói vì sợ rơi đầu.
Chẳng biết Hiền Nghi Thái hậu có bị trúng tà hay không mà sai người giết sạch thân nhân của kẻ phản loạn!
Mấy chục mạng người!!!
Việc này không giấu được, nhất định sẽ bị người đời biết.
Hơn nữa làm chuyện tàn nhẫn như vậy thì ngôi vị Thái hậu của nàng cũng đầy rẫy nguy cơ, nữ nhân này tàn độc cả đời, xem ra cuối cùng cũng phải chết vì mình.
Nàng điên rồi, nhất định là điên rồi.
Trong phòng, Hiền Nghi Thái hậu đứng tại chỗ một hồi như đang suy nghĩ, lại như trầm mặc.
Hồi lâu sau nàng quay người đến cạnh giá nến rồi đưa tay nhẹ nhàng di chuyển chân nến.
Trong phòng xuất hiện một cánh cửa ngầm, Hiền Nghi Thái hậu chậm rãi đi vào.
Băng qua đường hầm chật hẹp xây bằng gạch là một không gian rộng rãi sáng sủa.
Đó là một căn phòng rất rộng và rất cao, bốn vách tường lát gạch đá xám, vì không có cửa nên nhìn cực kỳ bí bách.
Giữa phòng đặt lò luyện đan chứa vừa một người, trong lò lửa cháy hừng hực như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Trong phòng tối còn có một người đang đứng.