Chương 90: Y thích ngươi

Tần Dịch Thương không chịu buông tay, Lâm Bạch Cốc đành để mặc hắn ôm mình rồi hỏi: "Biên đại nhân sao rồi?"

Tần Dịch Thương buồn buồn nói: "Hắn không sao, Lý quốc sư đã đi đón hắn và Vương gia."

"Thế thì tốt." Lâm Bạch Cốc thở phào một hơi, "Lý quốc sư đã biết chuyện hung thú chưa?"

Tần Dịch Thương nói: "Biết, bốn góc Đông Nam Tây Bắc ngoài kinh thành đã lập trận bắt yêu nên hung thú không vào được đâu, chỉ cần Biên Trọng Hoa đừng ra khỏi kinh thành thì sẽ chẳng gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả."

Lâm Bạch Cốc nhíu mày: "Nhưng đến lúc đó chắc chắn các sinh linh ngoài thành sẽ có một trận ác chiến, chúng ta nhất định phải sắp xếp thỏa đáng để chuẩn bị đối phó."

Tần Dịch Thương ngẩng lên tức giận nói: "Sao ngươi không lo cho mình đi?"

Tần Dịch Thương chưa từng nổi giận với Lâm Bạch Cốc, thậm chí chưa từng nói nặng một câu nào, bất thình lình bị hắn dùng khẩu khí này vặn hỏi khiến Lâm Bạch Cốc không khỏi giật mình.

Tần Dịch Thương cũng phát hiện mình không khống chế được cảm xúc nên lỡ lời, hắn mấp máy môi rồi im lặng buông Lâm Bạch Cốc ra, đứng lên rời khỏi phòng.

Lâm Bạch Cốc chống tay ngồi dậy nhìn theo bóng lưng Tần Dịch Thương, luống cuống trầm mặc.

Nhưng Tần Dịch Thương đi chưa bao lâu thì đã vội vã trở về, chỉ vào đống chai lọ đựng thuốc cạnh giường, quạu quọ nói với Lâm Bạch Cốc: "Nửa khắc sau nhớ bôi thuốc cho mình đấy!"

Nói xong hắn xụ mặt đi ra khỏi phòng.

Lâm Bạch Cốc: "......"

Nửa khắc sau Lâm Bạch Cốc gượng dậy, cố gắng đưa tay lấy thuốc cạnh giường, kết quả phát hiện Tần Dịch Thương đang thò đầu lấp ló ngoài cửa sổ nhìn mình.

Lâm Bạch Cốc: "......"

Nếu là bình thường thì Lâm Bạch Cốc sẽ không nhiều lời mà chỉ nhịn đau bôi thuốc cho mình, sau đó nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhớ tới sắc mặt nổi giận đùng đùng của Tần Dịch Thương lúc nãy, Lâm Bạch Cốc nắm chặt chai thuốc không biết làm thế nào cho phải.

Chẳng hiểu sao trong lòng y dâng lên một nỗi bất an.

Sự bất an kia lan tràn khắp xương máu Lâm Bạch Cốc, không biết tại sao xuất hiện, cũng không biết làm thế nào để xua tan.

Lâm Bạch Cốc đang do dự thì Tần Dịch Thương từ ngoài cửa sổ âm thầm đi đến giống như vớ được cơ hội, xông tới giả bộ cáu kỉnh: "Chẳng phải đã dặn ngươi nửa khắc sau bôi thuốc à? Định bỏ luôn bả vai của ngươi đúng không? Đưa thuốc đây cho ta!"

Tần Dịch Thương cầm chai thuốc trong tay Lâm Bạch Cốc, giúp y cởi áo và vải trắng quấn trên vai, một giây trước còn lửa giận ngập trời, một giây sau bôi thuốc lại rón rén như bưng miếng đậu hũ, không dám run tay, cũng không dám thở mạnh vì sợ làm đau Lâm Bạch Cốc.

Vết thương trên vai Lâm Bạch Cốc đã lành kha khá, nhìn không còn đáng sợ nữa, chắc mấy ngày sau là có thể khỏi hẳn.

Tần Dịch Thương bôi xong thuốc cho y còn thổi nhẹ rồi hỏi: "Đau không?"

Lâm Bạch Cốc nói: "Không đau, xin lỗi vì làm ngươi lo lắng."

Tần Dịch Thương khựng lại, không nói thêm gì, cũng chẳng còn tức giận, vừa dọn dẹp chai lọ vừa nói: "Mấy ngày nữa chờ Lý quốc sư và Biên Trọng Hoa trở về sẽ bàn cách đối phó với bốn con hung thú."

"Ừ." Lâm Bạch Cốc gật đầu, không hiểu sao Tần Dịch Thương đã hết tức giận nhưng nỗi bất an trong lòng Lâm Bạch Cốc càng nhiều hơn, y bồn chồn đè ngực mình muốn tìm ra nguyên do.

Tần Dịch Thương phát hiện ánh mắt khác lạ của y nên hỏi ngay: "Ngươi sao vậy?"

Lâm Bạch Cốc lắc đầu: "Ta không biết, ta cảm thấy không thoải mái."

"Ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Tần Dịch Thương thúc giục y.

Lâm Bạch Cốc nằm xuống, vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thoải mái, ngay cả hít thở cũng khó.

"Rốt cuộc ngươi bị làm sao? Để ta gọi đại phu." Tần Dịch Thương sốt ruột, nói xong lập tức đứng dậy định chạy ra ngoài.

"Ngươi đừng đi!"

Lâm Bạch Cốc hốt hoảng gọi hắn.

Tần Dịch Thương dừng lại rồi xoay người nhìn y với vẻ ngờ vực.

Lâm Bạch Cốc nghĩ ngợi: "Ngươi có thể gục đầu lên bụng ta như lúc nãy không?"

Tần Dịch Thương: "......"

Tần Dịch Thương dở khóc dở cười: Cũng chỉ có Tiểu Bạch Điểu của hắn mới nói huỵch toẹt như vậy thôi.

Mặc dù không hiểu tại sao Lâm Bạch Cốc đột nhiên đưa ra yêu cầu này nhưng được ôm người mình thích thì tội gì không làm?

Tần Dịch Thương dứt khoát nằm nghiêng bên cạnh Lâm Bạch Cốc, cẩn thận tránh đi vết thương trên vai rồi đưa tay ôm eo y: "Ôm vậy được không?"

Lâm Bạch Cốc cúi đầu cảm nhận, phát hiện sự bất an kia đã biến mất sạch sẽ, thế là nhẹ gật đầu: "Ta thấy không còn khó chịu nữa, tạ ơn."

"Ồ? Ta ôm ngươi mà có thể chữa thương sao?" Tần Dịch Thương kinh ngạc, "Sao ta không biết loài hổ núi Côn Luân chúng ta lại có bản lĩnh này nhỉ, được rồi được rồi, lười nghiên cứu lắm, mau nghỉ ngơi đi, chờ ngươi ngủ say ta lại đi."

Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Đã nói ngủ xong sẽ đi, kết quả hơi ấm kia cận kề cả đêm, mùa đông rét lạnh nhưng Lâm Bạch Cốc lại cảm thấy quanh mình ấm áp dễ chịu.

Mấy ngày sau Biên Trọng Hoa và Lý quốc sư về kinh, Tần Dịch Thương đón họ trước cổng Ám Hầu Môn.

Biên Trọng Hoa vừa nhảy xuống ngựa thì Tần Dịch Thương đã bí hiểm xúm lại hỏi: "Ngươi có bị thương không?"

Biên Trọng Hoa nhướn mày: "Làm gì?"

Tần Dịch Thương dương dương đắc ý nói: "Ta vừa phát hiện mình có bản lĩnh rất ghê gớm! Ê, rốt cuộc ngươi có bị thương không!"

Biên Trọng Hoa nghĩ mình hiện giờ gân mạch rối loạn không thể vận khí cũng xem như bị thương, thế là khẽ gật đầu.

Tần Dịch Thương tiến lên ôm chầm lấy Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa: "......."

Tần Dịch Thương nói: "Sao! Thấy vết thương đỡ hơn chưa!"

Biên Trọng Hoa bị hai cánh tay hắn siết không thở nổi, nói đứt quãng: "Chưa. Buông! Tay! Ra!"

"Hử? Chưa à?" Tần Dịch Thương lại siết cánh tay chặt hơn.

Biên Trọng Hoa sắp bị chết ngạt, vội vàng giãy dụa: "Ngươi tỏ tình với Lâm Bạch Cốc thất bại nên bị kích thích rối loạn tinh thần rồi sao? Hay là chán sống nên quyết kéo ta chết theo?"

"Ngươi nói gì tốt lành hơn được không!" Tần Dịch Thương buông hắn ra rồi tức giận nói.

Biên Trọng Hoa ho sặc sụa tìm lại hơi thở, cảm thấy mình vừa dạo đến Quỷ Môn Quan một vòng.

"Chậc chậc chậc, thật sự không thấy vết thương đỡ hơn sao?" Tần Dịch Thương nói, "Lạ thật, sao mấy ngày trước ta ôm Tiểu Bạch Điểu, Tiểu Bạch Điểu nói y thấy đỡ đau hơn nhiều mà."

Biên Trọng Hoa: "Ngươi thử hôn y một cái xem, nhất định y sẽ lập tức nhảy nhót tưng bừng cho xem."

Tần Dịch Thương trừng mắt: "Ngươi tưởng ta ngốc à!"

Biên Trọng Hoa còn lớn tiếng hơn cả hắn: "Không phải ta tưởng ngươi ngốc mà ta thấy ngươi ngốc thật đó huynh đệ à! Nếu ngươi biết hôn không chữa được vết thương thì sao lại nghĩ ôm có thể chữa được chứ!"

Tần Dịch Thương: "Vậy sao Tiểu Bạch Điểu lại......."

Biên Trọng Hoa khẳng định: "Vì y thích ngươi."

Tần Dịch Thương ngẩn ngơ hai giây, lắp bắp nói: "Không không không không không không thể nào...."

Biên Trọng Hoa vỗ vai Tần Dịch Thương, hiếm khi chân tình thực lòng thúc giục: "Huynh đệ, đừng nói không thể nữa, mau đến hỏi y đi."

Hai người đang nói chuyện thì Lý quốc sư đã thu xếp xong mọi chuyện đi tới.

Hai người ôm quyền bái kiến Lý quốc sư.

Lý quốc sư gật đầu nói: "Giờ Biên Trọng Hoa không thể dùng pháp lực nên mấy ngày tới Tần Dịch Thương sẽ thay Biên Trọng Hoa đến phủ Vương gia bảo vệ Vương gia, còn Biên Trọng Hoa ở lại Ám Hầu Môn, chúng ta thử tìm cách xem có thể khôi phục pháp lực của ngươi không."

Người đến phủ Vương gia không thể ngày ngày chăm sóc Lâm Bạch Cốc được nữa.

Còn người ở lại Ám Hầu Môn thì số lần gặp mặt Kỳ Từ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hai người cùng trừng to mắt.

Lý quốc sư thấy hai người không nhận lệnh thì thắc mắc: "Sao thế? Có phản đối gì không?"

Biên Trọng Hoa và Tần Dịch Thương liếc nhau, sau đó trăm miệng một lời nói to: "Có!"

Lý quốc sư: "......"

Hôm nay cũng là một ngày muốn về quê làm ruộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play