Chương 20: Tình ái quả nhiên là chuyện rất khó hiểu

"Ngươi cho ta hôn một cái, hôn ở......" Tần Dịch Thương duỗi ngón tay đặt lên môi Lâm Bạch Cốc, "Nơi này."

"Được." Lâm Bạch Cốc đáp ứng không chút do dự.

Tần Dịch Thương thoáng sửng sốt, sau đó phình bụng cười to, dựa vào cây cột bên cạnh đình nghỉ mát cầm bầu rượu ngửa đầu uống, rượu rơi xuống vạt áo hắn loang ra một mảng sậm màu.

Ánh mắt Lâm Bạch Cốc lóe lên một tia khó hiểu, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Ta đã đáp ứng ngươi mà sao ngươi vẫn không vui?"

Tần Dịch Thương đặt bầu rượu xuống, quệt miệng cười giễu: "Đúng vậy, vì sao nhỉ? Ta biết rõ ngươi không có thất tình lục dục, chỉ biết gánh vác số mệnh trên vai, vậy sao ta còn không vui? Được rồi được rồi, ta sẽ thăm dò cho ngươi, ngươi yên tâm đi."

Nói xong Tần Dịch Thương mượn men say cất tiếng hát vang.

Hát quen nhau không biết ý, hát nhớ quân mà không hay, hát say rượu không biết sầu.

Lâm Bạch Cốc vẫn không đi mà ngồi một bên nghe Tần Dịch Thương hát, sau đó nói không chút biểu cảm: "Ngươi không lấy thù lao giúp ta à?"

Tần Dịch Thương say đến mơ màng: "Gì cơ?"

"Hôn ta."

Tần Dịch Thương nói: "Ta từ bỏ, ngươi không hiểu điều này có ý nghĩa gì nên ta từ bỏ, nhưng ngươi phải nhớ đây là ngươi nợ ta, biết đâu ngày nào đó chờ ngươi nợ ta đủ nhiều thì ngươi sẽ hiểu hôn ngươi có ý nghĩa như thế nào với ta."

Lâm Bạch Cốc suy tư rồi nói: "Thật xin lỗi."

Tần Dịch Thương bật cười: "Đột nhiên nói xin lỗi làm gì?"

Lâm Bạch Cốc nói: "Ta vẫn luôn không hiểu tình cảm."

Tần Dịch Thương nghiêng đầu: "Ngươi đi đi."

Lâm Bạch Cốc không nói gì nữa mà đứng dậy rời đi, chiếc bóng đổ dài dưới hiên nhà, hai người càng lúc càng xa nhau.

Bỗng nhiên Tần Dịch Thương quay đầu, lảo đảo chạy theo Lâm Bạch Cốc: "Khoan khoan khoan khoan! Vẫn là hôn một cái đi, ngu sao không hôn chứ, hiếm khi ngươi có việc nhờ ta, có tiện nghi không chiếm là đầu đất!"

Lâm Bạch Cốc: "......"

Tình ái quả nhiên là chuyện rất khó hiểu.

Lâm Bạch Cốc thầm nghĩ.

-

Vẫn là ban đêm canh ba, vẫn là lúc sao thưa, biệt viện phía Tây phủ Vương gia.

Hứa Ly gặp ác mộng, mơ thấy khi mình còn nhỏ, phụ thân uống rượu say mèm vác gậy gỗ đánh túi bụi lên người ca ca, đánh cho Hứa Nhuận máu me khắp người nằm bẹp dí trên mặt đất không thể động đậy, mẫu thân ôm mình van xin, phụ thân chửi mắng mẫu thân là hoa tàn ít bướm, mắng bà không biết dạy con, mắng xong lại bắt đầu giở thói vũ phu với mẫu thân.

Hứa Ly khóc nức nở, vừa ngẩng đầu thì cảnh tượng chung quanh lại biến thành đêm mưa kia, mẹ kế kéo nàng chưa đầy mười hai tuổi lên kiệu hoa, phụ thân bắt nàng lấy chồng, gả cho tên đồ tể vừa đánh chết vợ trong thành, Hứa Nhuận đến ngăn cản thì lại bị phụ thân xô ngã lăn ra đất.

Hứa Ly bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Hứa Nhuận ở bên cạnh trông nom, một tay chống đầu ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động lập tức tỉnh lại.

"Ca." Hứa Ly bật dậy, thanh âm run rẩy.

Hứa Nhuận vội vàng ngồi xuống cạnh giường nàng, xưa nay hắn chỉ mặc áo vải nên bây giờ mặc áo gấm hoa mỹ của Vương gia lại thấy không quen.

"Gặp ác mộng nữa à?" Hứa Nhuận xoa đầu nàng.

Hứa Ly gật đầu rồi hít thở sâu mấy lần.

"Đừng sợ." Hứa Nhuận trấn an nàng, "Đã qua cả rồi, ta thề muội sẽ không còn gặp lại hai người kia nữa đâu."

Hứa Nhuận đứng dậy đi đến trước bàn cầm ấm sứ rót nước cho Hứa Ly.

Hai tay hắn từng cầm kiếm không chút do dự đâm vào ngực cha ruột mình, bây giờ lại ôn nhu cẩn thận bưng chén cho muội muội uống nước.

Hứa Ly uống nước xong thì dần bình tĩnh sau cơn ác mộng, nhỏ giọng hỏi Hứa Nhuận: "Ca, sao chúng ta được vào ở biệt viện tốt như vậy? Muội thấy những thứ thuốc kia đều rất đắt, chúng ta...... chúng ta chẳng phải không có tiền sao?"

Hứa Ly cũng không biết Hứa Nhuận đã cướp di vật của mẫu thân Kỳ Từ, thân thể nàng suy yếu, trên đường đến kinh thành luôn hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại đã ở trong biệt viện.

Hứa Nhuận dừng một chút rồi xoa đầu muội muội: "Tiền là Kỳ Từ cho chúng ta."

Hứa Ly giật nhẹ tay áo Hứa Nhuận: "Ca, muội rất nhớ Kỳ Từ ca ca, chúng ta gọi ca ấy tới kinh thành ở chung đi, biệt viện đẹp như vậy chắc ca ấy cũng chưa được ở bao giờ đâu."

Cổ họng Hứa Nhuận như nghẹn lại, hồi lâu sau mới nói: "Được, ta đã phái người về Bắc Cương tìm y rồi."

Hứa Ly an tâm đắp chăn ngủ tiếp, Hứa Nhuận nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, hai tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay rướm máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play