Chương 13: Ta thiếu người làm ấm giường
Kinh thành, chợ Tây, buổi trưa.
Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ vừa bước vào quán rượu vàng son lộng lẫy thì lầu một vốn đang huyên náo đột nhiên im bặt, chủ quán nghe báo tin vội vàng chạy ra nghênh đón: "Mời Biên đại nhân lên phòng ở lầu hai."
Biên Trọng Hoa cũng không khách khí dẫn Kỳ Từ vào phòng ngồi xuống, chủ quán cúi đầu khom lưng hỏi: "Biên đại nhân, vẫn giống trước đây chứ ạ?"
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Ừm, làm phiền."
Chủ quán rượu nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi vội vàng chạy ra sau bếp.
Biên Trọng Hoa cầm chén sứ đã rót đầy trà, thấy Kỳ Từ đang nhìn mình thì cười nói: "Sao thế?"
Kỳ Từ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhận ra ngươi là Quỷ Sát Sứ trên vạn người."
Biên Trọng Hoa khẽ nhếch miệng cười: "Mấy người bạn quen biết ở kinh thành thôi, có gì đáng hâm mộ đâu, chờ ngươi lên làm Vương gia thì ta còn phải quỳ lạy trước mặt ngươi nữa kìa."
Kỳ Từ há hốc miệng nhưng không lên tiếng, tâm sự nặng nề nhìn xuống đường phố rộn ràng ngoài cửa sổ.
Thức ăn nóng sốt nhanh chóng được bưng lên bàn, hai người yên lặng ăn một hồi, Biên Trọng Hoa bỗng nhiên đặt đũa xuống nói: "Ngươi đừng lo lắng, mặc dù tên họ Hứa kia cầm hỏa châu giả mạo ngươi làm Vương gia nhưng trong tay ngươi cũng có ngọc bội song long, ta sẽ giúp ngươi giành với hắn."
Kỳ Từ khẽ gật đầu, vẫn không nói gì.
Biên Trọng Hoa quan sát nét mặt y một lát rồi cười hỏi: "Ngươi không muốn làm Vương gia à?"
Kỳ Từ đặt đũa xuống, ngẩng đầu nói: "Mẹ ta dặn ta rời xa kinh thành nhất định có lý do của bà, ngươi từng nói bà là thị nữ bên cạnh Hiền Nghi Thái hậu, vậy tại sao bà lại mang thai long chủng? Vì sao phải trốn khỏi cung? Vì sao Hiền Nghi Thái hậu sau khi tiên đế tạ thế lại đột nhiên tìm ta?"
"Hơn nữa." Kỳ Từ dừng một chút rồi nói tiếp, "Mười chín năm nay chẳng ai quan tâm mẹ ta một mình nuôi dưỡng ta vất vả cỡ nào, cũng không ai để ý bà ở Bắc Cương xa xôi có cô độc hay không, Biên Trọng Hoa, ngươi nhìn đường phố náo nhiệt kia đi, đây là Cửu Châu, nơi phồn hoa nhất cả nước, cũng đông người nhất, nhưng ngoại trừ ngươi thì ta chẳng quen ai cả, ta không thuộc về nơi này."
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, chợt nhớ tới mấy lời đồn trong cung.
Hiền Nghi Thái hậu từng có ba người con, hai người chết yểu, Tam hoàng tử còn lại tuy là Thái tử nhưng cũng bệnh tật triền miên, xem như nửa người đã xuống mồ.
Con của các phi tần khác không ai không dòm ngó hoàng vị, nhưng kỳ quái là mấy hoàng tử trong cung ngoại trừ các Vương gia tiêu sái tự tại sống ở đất phong thì ai nấy đều chết bệnh, chết trận, còn có treo cổ, chết đuối, té chết không rõ lý do.
Mấy năm nay không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là yêu quái quấy phá nên trong cung không thanh tịnh.
Đây cũng là lý do năm đó tiên đế thành lập Ám Hầu Môn.
Mặc dù tiên đế đã qua đời mấy năm nhưng Thái tử người yếu bệnh nhiều nên chưa đăng cơ, Hiền Nghi Thái hậu nắm thực quyền thay Thái tử xử lý triều chính, cũng bắt đầu tìm kiếm hoàng tử lưu lạc dân gian trong truyền thuyết.
Là phúc hay họa, có âm mưu hay không thì người sáng suốt đều nhìn ra được.
Biên Trọng Hoa mỉm cười cầm đũa lên: "Ta phát hiện ra ngươi rất nhạy bén."
Kỳ Từ nói: "Cái này gọi là biết tốt xấu, từ năm mười hai tuổi ta đã bắt đầu sống một mình, thiện ác thấy nhiều, cũng hiểu rõ lòng dạ một số người, làm Vương gia đúng là sung sướng thật đấy nhưng cuối cùng sợ là chết thế nào cũng không biết."
Biên Trọng Hoa hỏi: "Nếu ngươi không muốn làm Vương gia thì sao đòi lại di vật của mẹ ngươi được?"
Kỳ Từ nhíu mày, cúi đầu mím môi bắt đầu suy nghĩ.
"Thế này đi." Biên Trọng Hoa nói, "Ta sẽ cho ngươi một công việc trong Ám Hầu Môn, ngươi có nơi đặt chân rồi từ từ nghĩ đối sách."
Trong mắt Kỳ Từ thoáng qua một tia cảm kích, y nói: "Tạ ơn, nhưng ta không biết trừ yêu, vào Ám Hầu Môn có thể làm gì?"
Biên Trọng Hoa nuốt xuống rượu ấm trong chén sứ, nheo mắt cười nói: "Ta thiếu người làm ấm giường."
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ hít sâu một hơi, không cam lòng yếu thế đáp lại: "Một đêm của ta giá trăm lượng vàng, ngươi chuẩn bị tiền trước đi đã."
Biên Trọng Hoa chống đầu bật cười: "Còn biết đối đáp nữa, lợi hại ghê nhỉ."
Kỳ Từ lắp bắp: "Bị ngươi trêu chọc quen rồi."
Biên Trọng Hoa nói: "Lần sau nếu có thể nhìn thẳng vào mắt ta, vành tai cũng không đỏ thì mới là quen thật."
Kỳ Từ vô thức che vành tai lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.
Biên Trọng Hoa khẽ cười, không đùa y nữa mà hỏi: "Ăn no chưa?"
Kỳ Từ gật đầu.
"Đi thôi, đến Ám Hầu Môn nào."