Chương 119: Ta muốn dẫn ngươi đến một nơi
"Đừng nhảy!"
Tiếng hét đột ngột vang lên làm Kỳ Từ giật mình trượt tới phía trước nửa bước, cũng may kịp thời đứng vững lại nên chưa rơi xuống suối.
Kỳ Từ vừa quay người thì lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Biên Trọng Hoa nhìn y, trong đôi mắt luôn mang theo ý cười lộ ra vẻ hoảng sợ luống cuống.
"Biên Trọng Hoa." Kỳ Từ vô thức đi tới chỗ hắn nhưng lập tức khựng lại.
Chẳng biết có phải vì giấc mơ đáng sợ lúc nãy hay không mà đau đớn bỗng nhiên lan tràn khắp máu thịt cản trở bước chân Kỳ Từ, bỗng dưng y thấy sợ hãi vô cớ.
"Đừng nhảy." Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ nói khẽ, dường như sợ quấy nhiễu gì đó nên trong giọng nói mang theo sự cầu khẩn.
"Kỳ Từ, đệ còn nhớ truyền thuyết hồ chôn rồng không?" Thanh niên bên cạnh chậm rãi mở miệng, "Đó không phải truyền thuyết mà là chuyện xưa của đệ và Yêu Đế Trọng Hoa, Kỳ Từ, đệ không phải người thường mà là Long cửu tử Ly Vẫn."
Kỳ Từ kinh ngạc mở to mắt.
Đột nhiên có thứ gì đó tràn vào đầu y.
Y sực nhớ đến đáy hồ âm u kia, hôm đó chết đi sống lại một cách khó tin, con quái ngư khổng lồ mắt đỏ vảy xanh dưới đáy hồ.
Đó là.......
Đó là long hồn của y.
"Á." Kỳ Từ đột nhiên thống khổ kêu lên rồi quỳ phịch xuống ôm đầu đau như sắp nổ tung.
"Kỳ Từ!" Biên Trọng Hoa tiến lên một bước rồi đột ngột dừng lại, hắn trông thấy thanh niên phía sau biến ra một thanh đao màu đen lơ lửng trên cổ Kỳ Từ, chỉ cần hắn cử động thì lưỡi đao sẽ chẳng chút lưu tình chém xuống.
Nhưng Kỳ Từ chẳng hề nhìn thấy thanh đao của thanh niên phía sau, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm cận kề.
"Kỳ Từ." Thanh niên đặt tay lên vai Kỳ Từ, "Nhảy xuống suối Tam Sinh rồi nhớ lại những chuyện vốn thuộc về đệ đi."
"Ta......" Kỳ Từ quay đầu nhìn dòng suối, đột nhiên nghe thấy Biên Trọng Hoa gọi mình: "Kỳ Từ!"
Kỳ Từ quay lại đối mặt với Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa lắc đầu, ngữ khí mang theo cầu khẩn: "Hãy tin ta, đừng nhảy, đó là......"
"Yêu Đế Trọng Hoa." Thanh niên đột ngột ngắt lời hắn, lưỡi đao màu đen phía sau dời xuống lưng Kỳ Từ, chỉ gần thêm một tấc nữa là sẽ đâm vào, "Ta khuyên ngươi đừng nói những lời vô ích, sao ngươi phải sợ Kỳ Từ nhớ lại quá khứ? Kỳ Từ, chúng ta hỏi hắn thử nhé?"
Cơn đau đầu của Kỳ Từ hơi dịu đi, y chậm chạp đứng dậy nhìn Biên Trọng Hoa, dường như chẳng biết phải nói gì nên đành im lặng.
"Nào, đệ hỏi hắn xem kiếp trước có từng giam cầm đệ không?" Thanh niên chắp tay sau lưng như đang xem kịch.
Hỏi hắn đi!
Hỏi hắn mau!
Tiếng thét vang lên bên tai như có người đang liều mạng thúc giục làm đầu Kỳ Từ lại đau buốt.
"Kỳ Từ, ngươi có tin ta không?" Biên Trọng Hoa vươn tay về phía Kỳ Từ, cẩn thận từng li từng tí như bước trên băng mỏng, đau khổ cầu khẩn y.
"Ta tin." Kỳ Từ chậm chạp hỏi, "Nhưng ngươi thật sự đã từng giam cầm ta sao?"
Biên Trọng Hoa lập tức cứng đờ, hít thở dồn dập một hồi, đang định mở miệng thì thanh niên chợt nói: "Yêu Đế Trọng Hoa, đừng nói thêm lời thừa nào nữa, mau trả lời Kỳ Từ đi."
Biên Trọng Hoa siết tay thành quyền, sau đó vô lực rũ xuống, hắn chăm chú nhìn Kỳ Từ như thể chỉ cần chớp mắt một cái y sẽ lập tức biến mất, rốt cuộc Biên Trọng Hoa mở miệng nói: "Đúng vậy."
Kỳ Từ ngẩn người.
"Hỏi hắn! Xương rồng trong thân thể ngươi có phải do hắn moi ra không!" Giọng thanh niên đột nhiên cao vút, không ngừng vang vọng giữa nơi tĩnh mịch này.
"Đúng là ngươi sao?" Kỳ Từ lặp lại.
Biên Trọng Hoa lặng im, thấy lưỡi đao màu đen sau lưng lại tới gần Kỳ Từ thì cắn răng nói: "Phải."
"Kẻ giết huynh trưởng y có phải ngươi không!"
Thanh âm Biên Trọng Hoa khô khốc, hắn nhắm mắt lại hồi lâu mới nói: "Phải."
Thanh niên quay đầu nhìn Kỳ Từ: "Thấy chưa, đây chính là lý do hắn không muốn đệ nhớ lại, không muốn đệ nhảy xuống suối Tam Sinh đấy."
Kỳ Từ nhìn thanh niên gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
"Kỳ Từ." Biên Trọng Hoa luống cuống hét lên, "Đừng nhảy!"
Kỳ Từ không nhìn hắn nữa mà quay người nhìn suối Tam Sinh phẳng lặng.
Y hít một hơi thật sâu rồi đột ngột đẩy thanh niên bên cạnh xuống suối! Sau đó chạy thật nhanh tới chỗ Biên Trọng Hoa!
Chẳng ai ngờ được Kỳ Từ sẽ làm vậy, thanh niên không kịp đề phòng ngã xuống suối, mặt nước lập tức biến thành hồ máu!
Nào có hồi ức kiếp trước gì, rõ ràng dưới nước toàn rắn độc và sâu độc! Một khi ngã xuống sẽ là thịt nát xương tan, đau không thiết sống!!
Thân thể thanh niên vặn vẹo trong chớp mắt, sau đó biến thành một đám khói đen lao tới Kỳ Từ phẫn nộ thét lên: "Ngươi dám gạt ta!"
Kỳ Từ quay đầu thấy hồ máu cực kỳ đáng sợ kia thì cả người lạnh toát, bất mãn quát lại đám khói đen: "Ai gạt ai hả!"
Sau đó Kỳ Từ lao vào lòng một người.
Biên Trọng Hoa ôm chặt y, cánh tay run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Nhưng hai người không có thời gian ôm ấp vì Hỗn Độn đã gầm lên chói tai rồi lao tới với cơn phẫn nộ ngút trời.
Biên Trọng Hoa che chở Kỳ Từ sau lưng rồi gọi ra kiếm bạc, phất tay áo ném về phía Hỗn Độn.
Ánh sáng bạc và đám khói đen va nhau, sau đó ánh sáng bạc đâm tới làm Hỗn Độn rú lên thảm thiết, ánh sáng chói lọi làm Kỳ Từ buộc phải nhắm mắt lại.
Khi mở mắt lần nữa ra thì y phát hiện mình đã về lại phòng ngủ.
Trên mặt đất vương vãi không ít mảnh sứ vỡ, Biên Trọng Hoa đứng trước mặt y khom người nhặt lên một lá bùa vàng, sau đó đưa mắt về phía Kỳ Từ.
Hai người nhìn nhau.
Bình minh ló dạng phía Đông, nắng sớm vẫn chưa rọi qua cửa sổ nên trong phòng vẫn tối lờ mờ.
Kỳ Từ chợt nhìn thấy bả vai Biên Trọng Hoa bị thương nên vội kéo hắn qua nhìn kỹ: "Ngươi bị thương rồi! Mau tìm đại phu băng bó đi."
Vừa dứt lời, cổ tay Kỳ Từ bị Biên Trọng Hoa nắm lấy, trong giọng hắn vẫn còn sợ hãi: "Ngươi, sao lúc nãy ngươi không nhảy xuống?"
Kỳ Từ nghiêm túc đáp: "Biên Trọng Hoa, nếu ngay cả tin ngươi mà ta cũng không làm được thì dựa vào đâu để nói yêu ngươi chứ?"
Biên Trọng Hoa ngẩn ngơ không nói gì, sau đó đưa tay ôm chặt Kỳ Từ vào lòng.
Kỳ Từ ôm lại hắn, an tâm nhắm mắt cảm nhận giờ khắc yên bình này.
Ánh mắt Biên Trọng Hoa lại trầm xuống, tựa như đã âm thầm hạ quyết tâm chuyện gì.
Sau khi Hỗn Độn bị phong ấn, Biên Trọng Hoa chẳng chút do dự ném nó chung với bùa phong ấn Đào Ngột và Thao Thiết xuống đáy biển Đông Hải.
Giải quyết xong tứ hung, Biên Trọng Hoa trở về kinh thành.
Lúc đó Kỳ Từ đang đánh cờ với Lý quốc sư ở Ám Hầu Môn.
Biết Tần Dịch Thương và Lâm Bạch Cốc bình an vô sự, Hỗn Độn cũng bị phong ấn nên Lý quốc sư đã hết lo lắng, hắn chuyển ngôn chú trên người Tần Dịch Thương sang mình để hoàn thành ước định với Hiền Nghi Thái hậu sẽ phụ tá Thái tử cả đời.
Kỳ Từ đánh cờ không giỏi, thấy quân trắng của mình bị dồn vào thế bí thì chống cằm nhìn bàn cờ trầm tư suy nghĩ, Lý quốc sư vuốt râu bạc cũng không thúc giục, bộ dạng hết sức ung dung nhàn nhã.
Bỗng nhiên sau lưng Kỳ Từ duỗi ra một bàn tay hạ cờ thay cho Kỳ Từ.
Kỳ Từ quay đầu lại thì thấy Biên Trọng Hoa đứng sau cong môi cười với mình.
Lý quốc sư kinh ngạc nhìn bàn cờ trầm trồ: "Hay! Hay lắm!"
Thấy Lý quốc sư chăm chú nhìn bàn cờ, Biên Trọng Hoa nâng cằm Kỳ Từ lên, thừa dịp Lý quốc sư không chú ý cúi đầu hôn phớt lên môi y một cái.
Ngoài mặt Kỳ Từ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, sau đó hạ một quân cờ tự làm mình thua.
Biên Trọng Hoa khẽ bật cười.
Thế là Kỳ Từ cúi đầu tìm xem dưới đất có khe hở nào không.
"Tiểu công tử." Biên Trọng Hoa đứng sau lưng Kỳ Từ cúi xuống thì thầm vào tai y, "Ta muốn dẫn ngươi đến một nơi."