*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: Bilec
[Anh ơi, anh có tin vào định mệnh không?]
Tôi không trả lời em.
[Em tin đó. Bởi vì anh chính là định mệnh của em, chúng ta là trời sinh một đôi!]
[
]
…
Tôi quyết định phải chặn nhóc thúi này một đêm.
…
Bị nhóc con tập trung hỏa lực lải nhải gần hai tuần mới đuổi được người về trường.
Trước khi đi, công ty còn mở cho em một bữa tiệc chia tay náo nhiệt, như thể tạm biệt vị tinh anh nào đó rời đơn vị công tác vậy.
Tôi vô cùng khinh bỉ kiểu xa hoa lãng phí này.
Vậy tôi có đi không?
Ờm, có.
Hết cách rồi, nhóc xấu xa kia uy hiếp tôi, nếu tôi không đi thì sẽ cưỡng hôn tôi ngay tại công ty, còn định come out giúp tôi luôn.
Tôi không muốn đi bóc lịch vì tội cố ý gây thương tích, đành thỏa hiệp với em.
Nhưng tôi không uống rượu mà chỉ ngồi ăn xuyên suốt buổi tiệc, ai đến mời rượu cũng mặc kệ.
Dù sao tính tình tôi cũng ngộ sẵn rồi, đây chính là lá chắn bảo hộ của tôi.
Kết quả là, đến khi tiệc tàn thì xung quanh tôi là nguyên một bầy ma men.
Tôi cùng một đồng nghiệp còn tỉnh táo sắp xếp cho mấy con ma men này về nhà, cuối cùng chỉ còn lại nhóc con xấu xa không nên thân đang bám chặt vào người tôi.
“Hạ Nhĩ giao cho anh nha.” Đồng nghiệp bỏ lại một câu như vậy rồi theo chân chị em lên taxi đi thẳng.
Giao cho tôi? Trực tiếp bỏ lại giữa đường được không?
“Anh, em khó chịu.”
Uống cả đống rượu như thế không khó chịu mới là lạ.
Được rồi, tìm cái khách sạn ném vào thôi.
Nhóc con thấp hơn tôi cả một khúc, người lại gầy, đỡ em đi đường thật không dễ dàng gì.
Bế? Vác? Cõng?
Đều không thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi nhóc con suýt thì té xuống đường thêm lần nữa thì tôi đành ném em lên lưng.
Em còn ở trên lưng tôi lẩm ba lẩm bẩm.
“Anh, rất thích anh, không muốn rời đi…”
Say tới mức này mà vẫn còn có thể bày tỏ tấm lòng trung trinh, cảm động phết.
Có điều cũng chỉ vậy, nếu em ấy thông minh thì nên trở về trường tìm một bạn học cùng trang lứa rồi cùng nhau viết nên một chuyện tình thanh xuân vườn trường ngọt ngào lãng mạn.
Kiểu già đời như tôi không hợp với em ấy.
Lúc đi đến đại sảnh khách sạn, em gái quầy tiếp tân cứ nhìn chằm chằm chúng tôi, cái nhìn ấy lạ lắm, tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Về lí thuyết thì gần đây có nhiều nhà hàng khách sạn như vậy, hai người đàn ông thuê một cái phòng thì đâu có gì lạ đâu chứ nhỉ?
Vào phòng, ném em lên giường xong nhìn khuôn mặt non nớt của em thì tôi cũng đoán được cái nhìn kia có ý gì.
Em gái kia phỏng chừng nghĩ tôi là tên biến thái dụ dỗ bắt cóc trẻ vị thành niên đi thuê phòng.
Hiểu lầm này hơi bị lớn đó, đợi lát nữa đi ra phải nghênh ngang đường hoàng mà đi, để cho cô ta thấy, rửa sạch oan khuất cho bản thân.
Nhóc xấu xa mới rồi nằm trên lưng tôi xem như cũng ngoan ngoãn, sao người vừa dính xuống giường lại bắt đầu quậy lên rồi?
Hai tay dùng sức kéo lấy tôi, tôi sơ ý ngã lên trên người em, may mà tôi nhanh nhẹn chứ không thì hôn trúng rồi!
Có điều miệng nhóc con vẫn đụng trúng tai của tôi.
Sắp xếp ổn thỏa xong rồi chuẩn bị rời đi, lúc mang giày lại lo cậu chàng buồn nôn mà mắc nghẹn nên quyết định quay lại phòng kiểm tra một chút.
Thật ra xác suất mắc nghẹn vì nôn rất nhỏ, nhưng mà nó như mình ra ngoài cứ phân vân không biết đã đóng cửa hay chưa vậy, cứ phải kiểm tra lại một lần mới yên tâm mà đi được.
Hậu quả của bị nôn nghẹn và không khóa cửa đều cực kì nghiêm trọng.
Nhóc xấu xa tuy rằng rất đáng ghét nhưng tôi cũng không muốn em từ giã cõi đời như vậy.
Đến khi tôi trở lại trên giường, đối mặt với em ấy, chuẩn bị cạy miệng em ra để kiểm tra xem em có nôn hay không thì nhóc con đột nhiên ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái lên môi tôi.
Lúc tôi lấy lại tinh thần thì nhóc con ấy đang tròn mắt cười xấu xa.
“Cậu không say à?” Tôi thốt ra câu hỏi trong lòng.
“Em say rồi.” Em ấy thề thốt phủ nhận, “Nhưng mà ngửi được mùi của anh thì em tỉnh lại liền.”
Đậu xanh rau má, xem tôi là thuốc giải rượu à?
Tôi giận thật, nhưng cũng lười cãi nhau với một nhóc con mày dày nên lạnh mặt bỏ đi luôn.
Tôi đứng ngoài cửa phòng mấy chục giây mới bình tĩnh lại để bước tiếp ra ngoài.
Mẹ nó, sao mặt lại nóng thế này!
Lúc sau về đến nhà thì thấy Wechat nhóc con gửi đến: [Anh ơi, em xin lỗi, lúc nãy em hơi xúc động. Em say thật đó, mặc dù không say đến mức không biết gì nữa nhưng mà em say thiệt. Em biết em sai rồi, anh đừng giận em được không? Không đáng đâu mà. Sau này em tuyệt đối sẽ không hôn anh nếu không có sự đồng ý của anh. Mời anh ăn cơm, xem như quà xin lỗi được không?]
Sáng hôm sau đi làm tôi mới trả lời em ấy, bởi vì tới khi đó mới tính là thật sự nguôi giận.
[Quà xin lỗi thì không cần, học tập cho tốt đi.]
Em ấy nhanh chóng trả lời: [Cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của anh, thật không hổ là người đàn ông em nhìn trúng.]
[
]
Tôi gửi lại một cái meme:
Hạ Nhĩ: [Anh, anh đừng có cho là em về trường rồi thì anh có thể thoát khỏi tay em nha. Trường em cách công ty chỉ có nửa tiếng thôi, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến tìm anh.]
[Đúng rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện xóa Wechat của em. Anh mà xóa là em sẽ tỏ tình với anh ngay trong groupchat của công ty luôn đấy nhó!]
Không ngờ em có thể đoán được hành động tiếp theo của tôi.
Được lắm.
OK.
Không xóa thì không xoá, cũng không trả lời là được.
Tác giả:
Bé nói nhiều: Không trả lời tin nhắn của em? Anh ngon thì thử xem?
Anh Chu: Thử thì thử!
Bé nói nhiều: Anh chán sống rồi!
Anh Chu: Làm như đây sợ!
Tác giả: Ấy ấy, xin đừng cãi nhau xin đừng gắt gỏng với nhau…
Bé nói nhiều và anh Chu: Việc gì đến cô? →_→
…
Được rồi, tôi chỉ là một chú hề mà thôi. Tất cả đều là chiêu trò show ân ái của đôi tình nhân nhỏ mấy người chứ gì (ノ_ _)ノ