Chuyển ngữ: By

Chỉnh sửa: Bilec
Cái loại chuyện tình ái này đã làm một lần rồi thì về sau khó mà quay trở lại trạng thái cấm dục như cũ được.

Chúng tôi một tuần lại chỉ có thể gặp mặt hai ngày, hai ngày đó đương nhiên là không thể buông tha bé nói nhiều được rồi.

Số lần làm càng nhiều, kinh nghiệm lại càng phong phú, thường xuyên không thể kiềm chế mà làm đến quá nửa đêm, rồi cứ để mặc như vậy mà ngủ thẳng đến trưa, cũng không ai chê ai bẩn.

Có điều cũng vì vậy mà tuần nào cũng phải đổi ga trải giường một lần, có đôi khi không cẩn thận phải đổi hai ba bận cũng có.

Có lúc bé nói nhiều bị tôi quậy đến khó chịu, liền làm luôn, làm xong rồi thì lại trách tôi làm bẩn ga trải trường Pikachu mà em ấy thích nhất, muốn tôi lăn xuống khỏi người em.

Tôi chịu xuống mới là lạ.

Thế là vừa dỗ dành vừa thả chậm động tác, dùng kĩ thuật hầu hạ người ta đến là sung sướng rồi mới dám tiếp tục làm càn.

Sau đó tôi đi mua thêm hai cái ga trải giường Pikachu y chang nhau về, bé nói nhiều nhìn xong chỉ im lặng. Chờ khi thấy tôi trải ra tấm ga giường mới y chang cái cũ liền xông vào đánh tôi túi bụi.

Tôi ôm em ấy, dùng sức đè xuống không cho em động đậy, còn dùng giọng điệu cực kì vô tội mà hỏi: “Không phải em thích Pikachu à?”

Sau đó em vừa thở phì phò vừa mắng tôi: “Khốn nạn.”

Tôi biết thật ra em không có thích Pikachu đến vậy, chỉ là sức lực tràn trề, muốn quậy phá thôi.

Tôi cùng em ấy đấu dũng đấu trí, giả ngây giả dại, cũng rất thú vị.

Khi em ấy tức giận sẽ hoài niệm nói: “Anh, anh thay đổi rồi.” Sau đó lại nói: “Anh không còn là người đàn ông mà em yêu nhất nữa.”

Tất nhiên là tôi biết em ấy hay nói đùa, có điều tôi cũng biết rõ bản thân quả thật thay đổi rất nhiều.

Ít nhất là không còn mặt lạnh kiệm lời khi ở với em như trước nữa, ngược lại còn thích cười, cũng thích đùa giỡn với em ấy.

Trước đây đều là tôi thờ ơ nhìn em ấy trêu chọc tôi, còn bây giờ là tôi đi trêu em ấy, chỉ là không giỏi lắm nên có đôi khi lại khiến cả hai lâm vào hoàn cảnh dở khóc dở cười, cũng may bé nói nhiều luôn ra tay cứu nguy.

Mỗi lần em ấy nói tôi thay đổi, tôi cũng rất muốn trả đòn, miệng nói không lại, chẳng lẽ còn không biết động thủ sao?

Cơ thể bé nói nhiều nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ vào eo là thấy nhột, cù lét một hồi là ngoan ngoãn nề nếp liền.

Sau đó đợi em ấy hồi máu xong là lập tức xài kĩ năng bắn liên thanh tấn công tôi không ngừng nghỉ.

“Anh ơi, hôm nay mình ăn gì thế?”

“Anh ơi, anh vất vả rồi.”

“Anh ơi, em giúp anh nha.”

“Anh, sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn em? Ước mơ của em chính là trở thành một người ‘cha hiền chồng đảm’ đó.”

Sau vài thao tác, một trận nổ vang lên trong bếp.

“Thôi, một nhà có một người ‘cha hiền chồng đảm’ là đủ rồi, anh, em yêu anh.”

“Giấc mộng này của em coi như gián tiếp thực hiện được rồi.”



Trong lúc tôi cùng bé nói nhiều yêu đương cuồng nhiệt, tôi vô tình phát hiện ra bí mật của một đồng nghiệp trong công ty.

Cậu ta ở bộ phận bên cạnh, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ gặp mặt, nhưng cho đến tận bây giờ cũng chưa chào hỏi qua.

Tôi nhớ hắn rất rõ có hai lí do, một là vì lớn lên trông rất được, hai là tôi được nghe tên của cậu ấy nhiều lắm.

Vu Hoành An.

Ngành chúng tôi có ít nam, cho nên có thể biết được những ai đẹp trai qua mấy câu chuyện của các cô nàng trong công ti.

Vu Hoành An là gương mặt đại diện của bộ phận bên cạnh, cho dù hai bên không qua lại nhiều lắm nhưng độ thảo luận của cậu ấy luôn cao nhất.

Một ngày nọ tôi chợt nghe một cô gái trong phòng tôi nói hình anh trai phòng bên cạnh đã có chủ rồi, có người thấy cậu ta ôm một bó hoa đi ở trên đường, có người lại nói gần đây tâm trạng cậu chàng tốt lắm, cứ ngồi cười ngốc một mình hoài.

Khi đó tôi vừa cùng bé nói nhiều bên nhau không lâu, đặc biệt hiểu được nụ cười “ngớ ngẩn” của cậu ta, cho nên nhịn không được mà hóng hớt thêm chút.

Giờ cơm trưa của một ngày nọ, bé nói nhiều nói muốn đến công ty ăn cùng tôi nên tôi tan ca sớm xuống cửa công ty đứng chờ em ấy.

Đột nhiên gáy tôi bị đập một cái không nặng không nhẹ, phía sau lại truyền đến một câu: “Cà lăm ngốc nghếch, không phải em bảo lên tầng đợi em à?”

Tôi ngạc nhiên xoay người lại, sau đó lại càng ngạc nhiên hơn.

Chính là Vu Hoành An kia.

Cậu ấy một mực xin lỗi tôi, nói là nhận sai người.

Tôi đương nhiên không muốn truy cứu.

Tôi vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng giống tôi, rất đẹp trai, cũng rất cao to, nhìn qua có chút lạnh lùng.

Vu Hoành An vốn đang đứng đối mặt với tôi, thấy người đàn ông kia vừa đến gần thì cậu ta lập tức nói “tạm biệt” với tôi rồi đi về phía anh ta.

“Anh, anh ngây ngốc gì thế?”

Tôi bị bé nói nhiều gọi hoàn hồn lại: “À, ờm…”

Nhất thời không biết phải nói gì.

Bé nói nhiều nhìn theo tầm mắt của tôi, Vu Hoành An đang cùng người kia nói gì đó, thỉnh thoảng cậu ta còn nhìn về phía chúng tôi, “Anh được lắm, dám lén ngắm trai đẹp sau lưng em.”

“Có điều hai người họ là một đôi nhỉ, còn rất ngọt ngào nữa.”

“Em cũng cảm thấy bọn họ là người yêu hả?”

“Chắc chắn luôn, cái bầu không khí đó anh có hiểu hông?”

Tôi khẽ liếc bé nói nhiều một cái, em ấy lộ ra biểu cảm “em biết tỏng”.

Ờ thì bầu không khí đó.

Tôi bắt đầu đau lòng cho em gái đồng nghiệp ngồi cạnh chỗ tôi, lần này cô ấy thất tình rất triệt để luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play