Tần Trầm đang muốn thân thiết hơn với hậu bối mới ra lò của mình, bị chị họ phá vỡ không chút thương tiếc, cũng không giận, nói:

"Không giống nhau."

Về phần không giống chỗ nào, Tần Trầm chưa nói, nhưng người có liên quan sẽ tự hiểu.

Phan Mẫn trợn trắng mắt: Vâng vâng vâng, biết quan hệ các cậu tốt rồi.

Phan Mẫn không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra Tần Trầm đối với Hứa Giản và những người khác không giống nhau, nhưng cô rất vui mừng.

Tần Trầm là 'thái tử gia' hàng thật giá thật của Nhạc Ngu, người thừa kế tương lai, hắn có thể nhìn ra tiềm năng của Hứa Giản, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để Hứa Giản ký hợp đồng với Nhạc Ngu, cho thấy hắn cuối cùng cũng yên tâm phát triển Nhạc Ngu.

Rốt cuộc Tần Trầm đã biết vì công ty nhà mình mà quyết định, Phan Mẫn cho rằng đây là chuyện tốt, ánh mắt vui mừng như mẹ già nhìn hắn.

Hứa Giản không biết nội tâm Phan Mẫn suy nghĩ gì, nghĩ thầm ——

Những hậu bối trước kia sẽ không biến thành mèo cho Tần Trầm nựng, đúng là không giống mình.

Hứa Giản trang điểm tốn nhiều thời gian hơn so với nam chính Tần Trầm, thợ trang điểm nhuộm giả cho tóc cậu thành màu nâu sẫm, còn không ngừng chỉnh sửa trang điểm mắt, cố gắng hết sức làm cho cậu thoạt nhìn trông càng phù hợp với nhân vật phản diện.

Hứa Giản mới vừa ký kết, còn chưa kịp tuyển trợ lý cho cậu, vì vậy Tiểu Nam xung phong nhận việc, tình nguyện làm trợ lý tạm thời cho Hứa Giản trong thời gian ngắn này.

Cho nên trước khi có trợ lý mới tới, một mình Tiểu Nam phải phụ trách hai người Tần Trầm và Hứa Giản.

Nhìn Hứa Giản trong gương, trong đầu Tiểu Nam đột nhiên nảy ra bốn chữ —— mỹ nam bệnh kiều.

Chuyên gia trang điểm của đoàn phim rất có tay nghề, thêm vào bản thân Hứa Giản có căn bản tốt, cho nên nhuộm tóc trang điểm mắt cho Hứa Giản không chỉ không thành HKT, trái lại tạo cho người khác một loại cảm giác bệnh kiều cố chấp.

Trợ lý tạm thời Tiểu Nam nhìn gương xuất thần một lúc, sau đó nhớ tới trách nhiệm trên vai mình, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp hình Hứa Giản và Tần Trầm.

Những hình này sau đó đều sẽ trở thành tư liệu về Hứa Giản đăng lên weibo.

Lúc Tiểu Nam chụp ảnh Tần Trầm không ra tiếng, chờ nàng chụp xong mới đưa tay về phía nàng: "Anh xem một chút."

Đối mặt với cánh tay của Tần Trầm, Tiểu Nam đưa điện thoại di dộng cho hắn như hiến dâng bảo bối, chớp chớp mắt cười nói với hắn:

"Anh Trầm yên tâm đi, kỹ thuật chụp ảnh của em đỉnh số một."

Kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Nam đúng là rất tốt, Tần Trầm liếc mắt một cái, bên trong phần lớn là hắn và Hứa Giản chụp ảnh chung.

Tiểu Nam rất giỏi tìm góc độ, rõ ràng lúc nãy Tần Trầm và Hứa Giản chỉ nói chuyện bình thường, dưới ống kính của nàng lại là hai người họ nhìn nhau đầy trìu mến.

Còn có một tấm hình Tiểu Nam đứng bên cạnh Tần Trầm mượn góc máy, thoạt nhìn còn tưởng Tần Trầm đang hôn Hứa Giản.

Nhìn bức ảnh gây hiểu lầm, Tần Trầm nhíu mày lại, thản nhiên nhìn Tiểu Nam, đối phương ngượng ngùng cười với hắn, ý trong mắt là ——

Kỹ thuật chụp cho em tốt đúng chứ? Mau khen em đi!

Thấy Tiểu Nam một mặt 'Anh không cần phải nói em cũng hiểu', Tần Trầm rõ ràng, cô nhóc này tinh ranh, hẳn là nhìn ra cái gì.

Ngón tay thon dài gõ vài lần lên màn hình điện thoại của Tiểu Nam, sau khi gửi tấm hình gây hiểu lầm và mấy tấm hắn cảm thấy đẹp để mình lưu lại, Tần Trầm xoa bức ảnh đó trong điện thoại di động của Tiểu Nam đi, còn tiện tay xóa lịch sử trò chuyện.

Trong khi làm tất cả việc này, sắc mặt Tần Trầm ung dung không vội, mặt không đỏ tim không đập, động tác cực kỳ tự nhiên.

Tiểu Nam ở bên cạnh nhìn, đối với hành vi của Tần Trầm không dám tức giận cũng không dám nói.

Ngay khi bị Tần Trầm âm thầm show ân ái, Tiểu Nam 'đại nghịch bất đạo' thầm mắng sếp mình là muộn tao.

Đến khi lấy lại lấy điện thoại di động về tay, bức ảnh mà Tiểu Nam lấy làm tự hào đã mất, nàng chẹp miệng, vừa định nhỏ giọng lẩm bẩn vài câu, kết quả một giây sau nhận được tin nhắn chuyển khoản của sếp muộn tao.

Tiểu Nam đầu tiên là sững sờ, hai mắt lập tức sáng ngời, sau khi nhận xong, giơ tay nghiêm chào Tần Trầm không đúng tiêu chuẩn, nghĩa chính từ nghiêm:

"Em chắc chắn sẽ không phụ lòng tổ chức bồi dưỡng, sẽ tiếp tục cố gắng!"

Tần Trầm nhìn Tiểu Nam nghịch ngợm, nhẹ nhàng gật đầu 'ừm' một tiếng.

Hứa Giản bên cạnh hơi khó hiểu nhìn Tiểu Nam hưng phấn bừng bừng, không biết xảy ra chuyện gì.

Tiểu Nam cười "he he" với Hứa Giản, ôm điện thoại di động đi xa.

Đảo mắt sang 500 tệ tiền thưởng, Tiểu Nam cảm thấy hình như trong lúc vô tình mình tìm được con đường phát tài.

......

Sau khi Hứa Giản trang điểm xong thay quần áo xong, đạo diễn vừa đánh giá cậu, vừa xuýt xoa gật đầu:

"Không sai, có nét Từ Phong."

Thẩm Tịch bên cạnh cũng trêu ghẹo:

"Trước khi đi vào là Hứa Giản, đi ra là Từ Phong, hoàn toàn mới mẻ."

Nghe lời của hai người, Hứa Giản xoa cổ, vẻ mặt ngượng ngùng:

"Thầy Tiết trang điểm rất giỏi."

Người trang điểm cho Hứa Giản họ Tiết, là đàn ông, là chuyên viên trang điểm nam hiếm hoi trong đoàn phim, nhưng kỹ thuật không thể bàn cãi.

Thời gian eo hẹp, mọi người cũng không nói chuyện phiếm, phó đạo diễn kêu người tới gọi Hứa Giản, để cậu tới chuẩn bị bấm máy.

Tần Trầm và Hứa Giản không chung nhóm, có nghĩa cả buổi chiều hôm nay họ không được gặp nhau.

Khi Hứa Giản và nhân viên cùng đi qua, Tần Trầm giơ tay vỗ vỗ vai cậu, cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Làm việc chăm chỉ."

Hứa Giản trịnh trọng gật gật đầu với Tần Trầm, lúc đi vào một studio khác, cậu mới giơ tay sờ sờ vành tai mình.

Vừa nãy lúc Tần Trầm nói chuyện, có phải ghé vào quá gần rồi không?

Hứa Giản không có trợ lý, thời điểm quay phim có Phan Mẫn ở bên cạnh theo dõi, Tiểu Nam thì lại quan sát Tần Trầm.

Đối với Hứa Giản, Phan Mẫn càng xem càng thoả mãn, trong lúc theo dõi cậu quay phim, một công hai việc, bắt đầu lên kế hoạch phát triển tương lai của Hứa Giản trong sổ.

Hứa Giản có thực lực có nhan sắc, tuổi tác còn trẻ, thực ra rất thích hợp làm thần tượng lưu lượng, diễn xuất, tham gia show giải trí, tạo ra một nhân vật đặc biệt và đáng nhớ, mua bài viết nhiều lần cố định hình tượng của cậu... Đến khi tiếp xúc đủ rồi, mối quan hệ của Hứa Giản tự nhiên tăng lên.

Con đường này đối với Hứa Giản mà nói là thoải mái nhất, cũng là cách nâng đỡ thường dùng nhất trong giới giải trí.

Nếu muốn nổi tiếng nhanh hơn nữa, còn có xào CP, mua thuỷ quân, tự bôi đen ngược fan rồi bác bỏ tin đồn, vân vân...

Nhưng sau khi biết rõ thực lực của Hứa Giản, Phan Mẫn cảm thấy cậu hoàn toàn không cần những cách PR lung ta lung tung, chỉ cần có kịch bản hay là ok.

Thời điểm đó quan hệ công chúng của công ty và thông báo của phim lại hoạt động tích cực hơn, Hứa Giản là vàng sẽ phát sáng.

Phan Mẫn cũng không có ý định để Hứa Giản đi theo con đường lưu lượng, chuẩn bị cho cậu giống như Tần Trầm, phát triển theo hướng diễn viên thực lực.

Lúc ký hợp đồng, Phan Mẫn đã nói với Hứa Giản, cô không đòi hỏi nhiều ở cậu, tuân thủ quy định chế độ của công ty, nghiêm túc quay từng bộ phim là đủ rồi.

Hứa Giản có trí nhớ rất tốt, mặc dù là nhận nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng cậu nhớ rất rõ lời thoại, có thời gian sẽ cầm kịch bản nghiên cứu.

Trong giờ giải lao, phó đạo diễn đi tới bên cạnh Phan Mẫn, trong mắt sáng loáng ý cười:

"Hứa Giản là hạt giống tốt, kỹ năng diễn xuất tốt còn khiêm tốn chịu khó."

Ý của đạo diễn —— công ty của các cô nhặt được vàng.

Phan Mẫn cũng cười: "Sau này đạo diễn có cơ hội, hãy nghĩ đến Hứa Giản nhà chúng tôi."

Nghe Phan Mẫn nói, phó đạo diễn có chút bất ngờ: "Hứa Giản do cô quản lý?"

Phan Mẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Phó đạo diễn 'Chà' một tiếng, nửa đùa nửa thật nói:

"Nếu là nghệ sĩ dưới tay cô, dâu thiếu ba dưa hai táo này."

Mọi người đều biết mối quan hệ trong tay Phan Mẫn rất rộng rãi.

Phan Mẫn: "Đạo diễn lại nói đùa,biết bao nhiêu người muốn xin một vai chỗ anh, ở đâu là dưa táo."

Phó đạo diễn vui vẻ: "Vậy thừa dịp trước khi giá trị bản thân Hứa Giản còn chưa tăng gấp đôi, tôi sẽ để ý trước, nếu có vai thích hợp, tôi chắc chắn sẽ tìm cô đầu tiên."

Hai người anh tới tôi đi trao đổi công việc với nhau, cuối cùng phó đạo diễn hí ha hí hửng rời đi.

Cảnh quay buổi chiều coi như thuận lợi, Tần Trầm thừa dịp giờ giải lao chạy tới nhóm của Hứa Giản xem một chút, thấy cậu quay phim nghiêm túc cũng không chú ý tới mình, yên lặng xem mấy phút sau đó liền lặng lẽ rời đi.

Tiểu Nam đi theo phía sau hắn, trong lòng tấm tắc lấy làm lạ, còn cảm thấy răng hơi chua ——

Người vẫn ở chung một đoàn phim mà đã không yên lòng như thế, sau này hai người quay phim khác đoàn hay khác địa điểm thì làm sao?

Tiểu Nam đã có thể tưởng tượng đến bộ dạng Tần Trầm mặc bệnh tương tư trong tương lai.

Lưc ăn cơm tối, Hứa Giản nói chuyện mình ký kết với Nhạc Ngu cho Trần Đậu Đậu, đối phương quét một màn hình đầy dấu chấm than thể hiện khiếp sợ của mình, sau đó mới nói:

[Địu, Nhị Giản cậu im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn, chuyện quan trọng như vậy thế mà bây giờ cậu mới nói với tớ!]

[Khổ thân tớ còn ngày đêm lo lắng cho cậu bị lừa gạt gia nhập bán hàng đa cấp, không ngờ cậu tự lừa mình gia nhập Nhạc Ngu rồi!]

[Cậu quá không có suy nghĩ hu hu, lại dám lén lút sau lưng tớ ôm đùi lớn Nhạc Ngu]

[Nói về nhà trồng trọt chờ tớ của cậu đấy hả?]

Cuối cùng, Trần Đậu Đậu dùng một câu nói kinh điển kết thúc tình đơn phương chanh chua của bản thân:

[Giàu sang đừng quên bạn!]

Sau đó là lời chúc mừng: [Chúc mừng Nhị Giản, rốt cuộc cậu cũng hết khổ rồi! Cuối cùng cũng có người mắt sáng thấy ngọc, nhận ra tài năng và nỗ lực của cậu!]

Trần Đậu Đậu còn gửi cho Hứa Giản một phong bao lì xì, chúc mừng cậu ký hợp đồng với Nhạc Ngu.

Hứa Giản cảm động, mà còn không quên giải thích:

[Không phải tớ cố ý gạt cậu, nhưng chuyện ký kết này, tới cũng mới biết hôm nay.]

Trước kia Tần Trầm đề cập tới mấy lần, nhưng Hứa Giản thấy chẳng qua chỉ là chuyện cười, nghe đã rồi thôi, không để trong lòng.

Trần Đậu Đậu: [Cậu đi trên đường được họ phát hiện hả? Lẽ nào Nhạc Ngu đánh giá cao mặt cậu?]

Hứa Giản: [Không phải, trong này đã xảy ra rất nhiều chuyện, chút thời gian không thể nói rõ.]

Trần Đậu Đậu gửi đến một biểu tượng gật đầu, sau đó nói:

[Cũng được, chờ chừng nào cậu rảnh rỗi thì nói, chúng ta gặp mặt ăn bữa cơm, coi như chúc mừng cho cậu, tớ mời khách! Đến lúc đó cậu nói với tớ.]

Sau khi nói xong Trần Đậu Đậu lại hỏi:

[Nếu cậu ký hợp đồng với Nhạc Ngu, vậy bây giờ cậu đang ở công ty Nhạc Ngu hả? Bọn họ sắp xếp ký túc xá nhân viên cho cậu chưa? Điều kiện tốt không?]

Hứa Giản chụp lại khung cảnh xung quanh: [Không có, tớ đang quay trong đoàn phim.]

Trần Đậu Đậu kinh ngạc: [Ngày đầu tiên ký kết đã quay phim? Nhạc Ngu là công ty thần tiên gì vậy?!]

Sau khi nghe Hứa Giản nói tên bộ phim đang quay, Trần Đậu Đậu liền gửi một màn hình dấu chấm than:

[Ụ mé, là phim 'Kẻ sát phạt' mà tớ biết đó hả? 'Kẻ sát phạt' có thần tượng của tớ và Tần Trầm ấy hả??]

Được Hứa Giản khẳng định xong, Trần Đậu Đậu:

[Cuối cùng tớ cũng biết được tại sao cậu lại có bức ảnh có chữ kí viết tay của thần tượng tớ, tớ dỗi, tớ thật sự dỗi, Nhị Giản cậu hỏi giúp tớ một chút, công ty của các cậu còn thiếu người không? Bây giờ tớ đổi nghề có kịp không?]

[Đãi ngộ của Nhạc Ngu tốt đến vậy sao?]

Hứa Giản biết Trần Đậu Đậu nói đổi nghề là đùa giỡn, đáp: [Phân cảnh của tớ không nhiều, là diễn viên trước đó xảy ra chút vấn đề không thể diễn, tớ chỉ là bất ngờ.]

Trần Đậu Đậu cảm thán: [Thật là một bất ngờ tuyệt vời, tớ cũng muốn bất ngờ thế này.]

Trần Đậu Đậu: [Vậy người người đại diện của cậu là ai? Xác định chưa? Nam hay nữ?]

Hà Gia bị lui về phía sau, nội bộ công ty Đắc Cổ dần dần có chút tin đồn, Trần Đậu Đậu cũng nghe được chút tin tức, biết trước đây Hà Gia và chị Thượng là người đại diện cũ của Hứa Giản làm những chuyện xấu xa.

Lúc đó sau khi biết tin này, tức giận đến mức Trần Đậu Đậu ở một ngày trong ký túc xá, trong lòng thầm mắng Hà Gia và chị Thượng là đồ chết tiệt.

Đôi cẩu nam cẩu nữ cấu kết với nhau làm việc xấu, dám bắt nạt Nhị Giản nhà ông, ông đâm chết mi!

Cũng bởi vì sợ dẫm vào vết xe đổ, cho nên lúc này Trần Đậu Đậu đặc biệt lưu ý người đại diện mới của Hứa Giản là ai, không muốn lại là một tên rác rưởi.

Hứa Giản: [Đây chính là tin tốt thứ hai mà tớ muốn nói với cậu, tớ và Tần Trầm chung một người đại diện, người đại diện của tớ cũng là chị Phan!]

Trần Đậu Đậu: [!!! Tớ thực sự ghen tỵ!]

Trong vòng một ngày Trần Đậu Đậu biết quá nhiều tin tức, một lúc sau y mới tiếp tục nói:

[Tớ quyết định, lần sau gặp mặt cũng là cậu mời khách, tới phải xử cậu mới được!]

Đọc tin nhắn của Trần Đậu Đậu, Hứa Giản vô thức nở nụ cười, đáp:

[Okela, mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.]

Tần Trầm ở bên cạnh thấy Hứa Giản cầm điện thoại di động cười vui vẻ, dừng một chút, thản nhiên hỏi:

"Nói chuyện với ai đó?"

Tiểu Nam nghe câu này, khịt khịt mũi, nghĩ thầm ——

Chậc, đây là vại dấm chua nhà ai đổ vậy? Chua quá chừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play