Ngoài miệng Đường Ly kêu la om tỏi, bốn cái chân của Hứa Giản đuổi theo cũng rất nhanh, nhưng mãi đến tận cuối cùng Hứa Giản cũng không thật sự cào hay cắn anh.

Một là vì Đường Ly là bạn của Tần Trầm, hai là cậu phát hiện quần áo Đường Ly rất đắt.

Vừa nhìn đã biết thứ mà con mèo nghèo như cậu đây cắn rồi không đền nổi.

Nhưng cậu vẫn đạp lên hai chân Đường Ly cho hả giận, chân trước chân sau đều giẫm lên giày anh.

Đạp Đường Ly xong, Hứa Giản quay đầu nhìn anh, xông tới meo một tiếng uy hiếp, sau đó hiên ngang bỏ đi.

Đường Ly: "..."

Tần Trầm đang đối diễn với diễn viên khác, tranh thủ nghe Đường Ly nói, khá cạn lời nhìn anh:

"Cậu không có chuyện gì làm đi sờ đuôi nó làm cái gì?"

Tần Trầm biết Hứa Giản không thích người khác sờ đuôi mình, ngay cả hắn cũng chỉ có thể thừa dịp người ta ngủ hoặc khi không để ý sờ một cái cho đã ghiền.

Đường Ly đã đuối lý còn mạnh miệng:

"Tại nó cứ dùng đuôi phe qua phẩy lại lúc ẩn lúc hiện trước mắt em, làm em ngứa tay."

Tần Trầm nghe vậy dùng kịch bản đập cánh tay Đường Ly:

"Anh thấy cậu là táy máy tay chân."

Tần Trầm không đánh mạnh, Đường Ly không thèm để ý xoa xoa cánh tay bị hắn đánh, cười trông hơi thiếu đòn:

"Mèo nhà anh nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng không thể đùa được, điển hình của muộn tao, nhìn nó xù lông chơi cũng vui."

Nghe Đường Ly nói, Tần Trầm không biết nghĩ tới điều gì, cũng nhếch khóe miệng.

Thấy vẻ mặt của hắn, Đường Ly cười híp mắt: "Có phải anh cũng cảm thấy vậy không?"

Thu liễm nụ cười trên mặt, Tần Trầm nhìn anh: "Không hề."

Đường Ly xua tay 'xoẹt' một tiếng: "Nói một đằng làm một nẻo."

Đường Ly cảm thấy Tần Trầm và mèo nhà hắn đều giống nhau, muộn tao.

Tần Trầm phải đối diễn, Đường Ly cũng không muốn chậm trễ công việc của hắn, vì vậy chào hỏi sau đó chuẩn bị đi gieo vạ Hứa Giản.

Nhìn bạn tốt tràn đầy phấn khởi chuẩn bị đi trêu mèo, Tần Trầm còn có chút không yên lòng, nhắc nhở:

"Nó thù dai, cậu đừng chọc nó giận, không dễ dỗ đâu."

Đường Ly đưa lưng về phía Tần Trầm giơ tay vẫy vẫy, ý là ——

Anh yên tâm, trong lòng em biết rõ.

Thấy bóng lưng Đường Ly rời đi, Tần Trầm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn xem như nhìn ra rồi, người này căn bản không phải đến tham ban, mà là đến trêu mèo.

......

Vì vậy mấy tiếng đồng hồ chiều hôm đó, Hứa Giản cũng không đoái hoài tới việc xem Tần Trầm quay phim, cậu đang dốc sức đối phó với Đường Ly bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, vì có thể chạm mặt anh từ bốn phương tám hướng.

Hứa Giản cảm thấy Đường Ly quá phiền phức.

Lúc thì Đường Ly muốn nắm móng vuốt cậu, lúc lại muốn ôm cậu chụp vài tấm người và mèo, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc nghiên cứu đồng tử mắt mèo màu xanh lam của cậu tương ứng với kính áp tròng là màu nào...

Thấy Đường Ly thừa dịp cậu không để ý đột nhiên xông tới từ bên cạnh, cầm trong tay mấy quả quýt đường, cười híp mắt tự nói muốn ăn thì kêu meo ba tiếng, Hứa Giản kinh hãi sau đó bất lực nhìn trời ——

Tại sao Tần Trầm lại có người bạn trẻ trâu khó chơi thế này?

Tại sao mặc kệ cậu trốn chỗ nào, người này đều có thể tìm được cậu trong vòng mười phút?

Người này đeo ra đa trên người à? Đi đâu theo đến đấy?

Thật sự là...

Phiền chết mèo rồi!

Nhìn Đường Ly rồi nhìn lại mấy quả quýt trong tay anh một chút, Hứa Giản cố ý làm sai chỉ meo hai tiếng, ý là ——

Không ăn!

Đường Ly cau mày: "Không có lựa chọn này, mời bạn học Sữa Tươi trả lời lại câu hỏi."

Hứa Giản: "..."

Cậu thật sự sắp điên rồi!

Sau hơn ba tiếng đồng hồ đấu trí đấu dũng, Hứa Giản đã bị Đường Ly hành đến hết khí thế.

Nếu bây giờ Hứa Giản có thể nói chuyện, nhất định cậu sẽ cầu xin Đường Ly:

Anh thắng, xin lỗi đại ca tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.

Tôi không nên dẫm chân anh, anh có thể đừng theo tôi nữa được không? Cho tôi một chút khoảng lặng được không?

Hứa Giản cảm thấy chắc chắn Đường Ly là Waterloo trong đời mèo của cậu, còn tiếp tục như vậy, cậu cũng sắp tự kỷ.

May mà trong một giây trước khi Hứa Giản sắp bị Đường Ly phiền đến chết, cuối cùng Tần Trầm cũng quay xong phân cảnh buổi chiều, đạo diễn vung tay lên thông báo ăn cơm tối.

Nghe thấy đạo diễn nói, hai mắt Hứa Giản sáng ngời như được đại xá, liếc nhìn Đường Ly xong, không meo lấy một tiếng vặn người nhanh chân chạy về hướng Tần Trầm ——

Tần Trầm, cứu mạng!

Nói thật, Hứa Giản cảm thấy giọng nói đạo diễn trung niên mập mạp chưa bao giờ dễ nghe êm tai như giờ phút này.

Quả là âm thanh của tự nhiên!

Là Thượng Đế cứu vớt cậu.

Hứa Giản chạy bỏ lại Đường Ly như chạy trốn, chỉ sợ chậm một giây lại bị Đường Ly túm lấy, sau đó nghiên cứu tại sao mấy sợi râu mép bên miệng cậu không dài bằng nhau, có muốn sửa sang râu mép không.

Tần Trầm mới vừa kết cảnh, vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, thì thấy Hứa Giản vội vàng chạy về phía mình như có quỷ đuổi theo đằng sau, sau đó vừa xoay vòng quanh hắn vừa kêu meo meo.

Hứa Giản đang cáo trạng với Tần Trầm, trong miệng không ngừng kêu meo tới meo lui, thực ra ý chính chỉ có một ——

Tần Trầm anh có thể để ý bạn mình chút được không? Thật sự muốn phiền chết mèo rồi!

Tần Trầm cụp mắt thấy Hứa Giản tức đến nổ phổi xoay quanh mình, lại nhìn Đường Ly vui vẻ vứt quả quýt nhỏ trong tay đi, băng băng đi tới.

Chuyện gì thế này?

Hứa Giản cũng nhìn thấy Đường Ly, bốn chân ngắn chạy vòng quanh khựng lại, sau đó quay đầu dọc theo ống quần Tần Trầm leo lên trên người hắn.

Kể từ khi bị Tần Trầm biết mình là người, Hứa Giản đã không còn chủ động leo lên trên người Tần Trầm, đều là Tần Trầm chủ động ôm cậu.

Cho nên thấy Hứa Giản lúc này lại chủ động như vậy, Tần Trầm đầu tiên là sững sờ, hai tay nhanh hơn não vội đỡ cơ thể lông xù của đối phương.

Sau khi đưa tay vuốt lông, Tần Trầm mới ngẩng đầu nhìn Đường Ly đã đến gần, mở miệng hỏi:

"Cậu đã làm gì với mèo của anh vậy?"

Ý cười trong mắt Tần Trầm đã không che giấu nổi.

Đường Ly tung quýt lên rồi chụp lại, một mặt lương thiện đáp:

"Không làm gì hết, em chỉ hỏi nó có ăn quýt không."

Hứa Giản đang trong lồng ngực Tần Trầm nghe vậy quay đầu căm tức: "Meo meo!"

Nói hưu nói vượn!

Thấy Hứa Giản phản ứng lớn như vậy, Tần Trầm nhanh chóng vỗ vỗ lưng cậu xem như an ủi, sau đó giả bộ nghiêm túc nhìn Đường Ly:

"Đã bảo cậu đừng trêu nó, cậu đang bắt nạt nó bây giờ không thể nói chuyện."

Đường Ly đưa ngón trỏ ra lắc lắc: "Không, bọn em đang vun đắp tình cảm thôi!"

Hứa Giản phỉ nhổ trong lòng —— ai thèm vun đắp tình cảm với anh chứ!

Tần Trầm biết rõ tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của Đường Ly, lắc đầu một cái mới vừa định mở miệng thì Phan Mẫn đi tới, gọi họ qua ăn cơm.

Bị Phan Mẫn cắt ngang như thế, Tần Trầm cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này với Đường Ly nữa, ôm mèo đi ăn cơm.

Tần Trầm ôm mèo đi trước, dùng âm lượng chỉ có hắn và Hứa Giản có thể nghe được, nhỏ giọng hỏi:

"Đường Ly quấy rầy cậu?"

Nghe đến hai chữ 'Đường Ly' này, lòng Hứa Giản vẫn còn sợ hãi, lỗ tai run lên, gật gật đầu với Tần Trầm.

Tần Trầm nghĩ thầm quả nhiên là vậy, bóp bóp chân mèo Hứa Giản, lại nói:

"Từ nhỏ cậu ta đã như vậy, không có ác ý, cậu đừng để trong lòng."

Hứa Giản chỉ cảm thấy lòng hiếu kỳ của Đường Ly quá nặng, kỹ năng rình rập mèo là số một, cũng không thật sự tức giận.

Thế nhưng khi nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản bắt được một trọng điểm ——

Từ nhỏ đã vậy?

Hứa Giản ngó dáo dác liếc mắt nhìn Đường Ly, nghĩ thầm:

Xem ra người này chẳng những là bạn của Tần Trầm, hai người còn là quen nhau từ nhỏ.

Người chính chắn như Tần Trầm, vậy mà còn có kiểu bạn có tính cách này.

Tuy nhiên Hứa Giản nghĩ lại một chút, lúc Tần Trầm mới biết mình là người, lòng hiếu kỳ cũng rất nặng, vừa muốn nhìn một con mèo rửa mặt, lại muốn xem một con mèo dùng bồn cầu như thế nào...

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người họp theo bầy, câu nói này quả nhiên là chân lý muôn đời.

Mà Đường Ly bắt gặp ánh mắt đánh giá của Hứa Giản, cong mắt cười cười với cậu.

Hứa Giản: "..."

Hứa Giản lặng lẽ thu mình trong lồng ngực Tần Trầm.

Họ không cơm tối trên RV, mà ăn trên bàn xếp đơn giản của đoàn phim.

Đường Ly ngồi bên tay phải Tần Trầm, Hứa Giản thấy vậy liền dịch sang bên trái Tần Trần, tư thế ấy ——

Cách càng xa càng tốt.

Nhìn thấy động tác của Hứa Giản, có lẽ vẻ ghét bỏ trong mắt cậu quá rõ ràng, Đường Ly bi thương nói:

"Chú chơi với mày cả buổi trưa, thế mà mày còn ghét bỏ chú."

Hứa Giản mặt mèo lạnh lùng: Chơi cái gì? Chơi trốn tìm với Mimi sao?

Đường Ly: "Nhóc con vô ơn bội nghĩa."

Sau khi nói xong Đường Ly cảm thấy mình dùng từ không chính xác, sửa lại: "Mèo vô ơn bội nghĩa."

Mặc dù chỉ bên nhau một buổi trưa ngắn ngủi, mà Hứa Giản đã nhận ra tất cả, cả người Đường Ly đều là kịch.

Mimi bị ép trốn tìm với Đường Ly cả buổi trưa, Hứa Giản đã đói bụng từ lâu, cúi đầu ăn của mình không để ý đến anh nữa.

Chén của Hứa Giản là Tần Trầm mua giúp cậu, hình đầu mèo, bên trên có hai chiếc tai mèo vừa hay có thể đựng nước hoặc đồ ăn.

Đường Ly nhìn lướt qua chén chuyên dụng của Hứa Giản, hỏi Tần Trầm: "Mèo có thể ăn mấy thứ này à?"

Thức ăn trong chén của Hứa Giản không khác của họ và Tần Trầm là bao.

Tần Trầm tiện tay gắp một miếng nạm bò hầm nhừ vào trong chén tai mèo của Hứa Giản, đáp:

"Sữa Tươi không kén ăn, cơ thể cũng khoẻ mạnh, nó có thể ăn hầu hết những món mà chúng ta ăn."

Trước đó Hứa Giản đã nói với Tần Trầm, bởi vì cậu là người, cho nên có thể ăn thức ăn mà người có thể ăn, sẽ không xuất hiện phản ứng gây hại.

Mèo ăn ít, Tần Trầm Đường Ly còn chưa ăn được một nửa, Hứa Giản đã no rồi, meo với Tần Trầm một tiếng sau đó nhảy xuống bàn.

Tần Trầm thừa dịp những người khác không để ý, lấy một tờ giấy ăn, sau đó cầm giấy ăn để dưới gầm bàn.

Dưới bàn gỗ, Hứa Giản nhìn tay Tần Trầm buông xuống, tim nhảy hai lần, chần chờ một lúc không nhúc nhích.

Mấy giây sau, Tần Trầm quơ quơ tay, ý là —— nhanh lên.

Cuối cùng Hứa Giản nhìn quanh bốn phía, xác định xung quanh không có ai để ý đến họ, mới chầm chậm đi tới Tần Trầm.

Cách tay Tần Trầm càng gần, tim Hứa Giản đập lại càng nhanh.

Ngay cả bản thân Hứa Giản cũng không biết tại sao tự dưng tim mình lại đập nhanh hơn như vậy.

Nhích nhích từng chút cuối cùng cũng tới gần Tần Trầm, Hứa Giản nhấc hai chân trước lên giữ bắp chân của hắn, dừng một chút, rướn cổ lên đưa mặt đến giấy ăn trên tay hắn, sau đó...

Cọ ~

Tai mèo của Hứa Giản vừa vặn chạm tới lòng bàn tay Tần Trầm.

Tay trái cầm giấy ăn buông xuống đợi nửa phút, cuối cùng Tần Trầm cũng đợi được con mèo nào đó đến lau miệng.

Cảm nhận được tai mèo nhọn hoắt của Hứa Giản quét tới quét lui trên tay mình, Tần Trầm cười thầm, trái tim mềm nhũn.

Hắn có thể tưởng tượng ra động tác lau miệng của Hứa Giản đáng yêu thế nào.

Nếu không phải xung quanh đây đều là người, Tần Trầm thật sự muốn khom lưng nhìn hoặc chụp một tấm ảnh Hứa Giản lúc này.

Mà Hứa Giản đang lau miệng trên giấy ăn trong tay Tần Trầm, tim đập như nổi trống.

Tần Trầm sẽ luôn có vài hành động nhỏ ngoài dự liệu của cậu, lại làm cho lòng cậu ấm áp.

Có lẽ là có người xung quanh, nhưng mà không ai để ý tới động tác nhỏ dưới bàn của cậu và Tần Trầm, không hiểu sao Hứa Giản cảm nhận được thú vui lén lút 'tán tỉnh' trước mặt mọi người.

Hai chữ 'tán tỉnh' này mới nảy ra trong đầu, thần trí Hứa Giản như lửa đốt, váng đầu vô cùng, thân thể cũng bắt đầu nhẹ bẫng.

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Giản ma xui quỷ khiến liếm lòng bàn tay Tần Trầm lần nữa.

Vừa hạ xuống, Hứa Giản lập tức lấy lại tinh thần, sau khi nhận ra mình mới làm cái gì, cả thân mèo cậu cứng đờ, trừng mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay Tần Trầm, tràn đầy sững sờ:

Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi vừa làm gì với Tần Trầm vậy?

Sau khi tự hỏi ba câu liên tiếp, phản ứng đầu tiên của Hứa Giản là tính ngày.

Lẽ nào cậu lại đến giai đoạn cơ thể bắt đầu mất kiểm soát?

Hứa Giản thầm tính toán thời gian một chút, rồi nhận ra còn hơn một tuần nữa mới đến ngày 20.

Hứa Giản: "..."

Cho nên lúc nãy mình bị ma nhập à? Vì sao lại chạm môi tay người ta??

Hứa Giản lại bắt đầu nghi ngờ mèo phẩm của mình:

(Con người là nhân phẩm, HG là mèo phẩm)

Người ta có lòng tốt lau miệng cho mi, thế mà mi lại chiếm tiện nghi người ta...

Mèo phẩm rất có vấn đề!

So với vẻ khiếp sợ của Hứa Giản, Tần Trầm bình tĩnh hơn nhiều.

Trên lưỡi mèo có rất nhiều tưa lưỡi, Tần Trầm bị liếm không phải là không có cảm giác, chỉ là hắn tưởng răng Hứa Giản lau miệng không cẩn thận đụng tới, cho nên căn bản không để trong lòng.

Lau miệng, tiện nghi cũng đã chiếm, Hứa Giản chậm chạp vừa muốn rời đi, kết quả tay Tần Trầm vốn như mảnh gỗ bỗng nhiên động đậy ——

Tay Tần Trầm nhắm chuẩn xác đưa tay xoa xoa đầu cậu, cuối cùng còn nhẹ nhàng vân vê tai cậu.

Trái tim Hứa Giản khó khăn lắm mới bình tĩnh lại nặng nề nhảy một cái, hai móng vuốt túm ống quần Tần Trầm cũng bất giác buông lỏng ra.

Tay Tần Trầm cũng đã thu lại một hồi lâu, Hứa Giản vẫn ngồi xổm dưới gầm bàn như đà điểu, ôm trái tim hưng phấn dị thường của mình rồi suy nghĩ đời mèo:

Có phải là... cậu không đúng chỗ nào không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play