Sau khi biết mật mã khởi động laptop của Tần Trầm, cả ngày Hứa Giản mong sao ngóng trăng trông hắn ra ngoài, để mình có cơ hội lên mạng.
Mỗi khi nhìn thấy Tần Trầm rảnh rỗi quanh quẩn trong nhà, Hứa Giản lại bắt đầu nghĩ ——
Ảnh đế đang "hot" đều nhàn rỗi như vậy à? Không cần phải kiếm việc vào đoàn quay phim à?
Tuy công ty trước đây của Hứa Giản chỉ thuộc quy mô nhỏ, thế nhưng vẫn có một hai người xem như trụ cột.
Trong trí nhớ của Hứa Giản, bất cứ lúc nào cũng có một đám người đi theo bên cạnh trụ cột của công ty, tối thiểu là hai trợ lý một vệ sĩ cộng thêm một người đại diện.
Cả ngày bận rộn chân không chạm đất, quay phim, tham gia hoạt động liên tục, sinh hoạt 'phong phú' hơn Tần Trầm rất nhiều.
Mà dù họ là trụ cột công ty, vẫn không thể cùng đẳng cấp với Tần Trầm.
Tần Trầm là sao tuyến một, còn trụ cột công ty cao lắm cũng chỉ tuyến ba rưỡi.
Trong giới giải trí, ngay cả giữa tuyến ba và tuyến ba rưỡi đã có ranh giới rất lớn, từ giá trị cá nhân của nghệ sĩ, độ phủ sóng của tên tuổi đến việc quảng bá tác phẩm, chớ nói chi là khoảng cách giữa tuyến một và tuyến ba rưỡi.
Như vậy đã không còn là mây cùng tầng rồi.
Cho nên Hứa Giản không nghĩ ra, tại sao trông Tần Trầm còn nhàn rỗi hơn cả trụ cột tuyến ba rưỡi, cả ngày ôm mèo không cần đi làm hả?
Nói đi nói lại, mà công ty cho phép Tần Trầm nghỉ ngơi lâu thế á?
Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Hứa Giản dần lệch đi, lại nghĩ tới vị giám đốc Đỗ thần bí kia, ánh mắt nhìn Tần Trầm lại thay đổi ——
Tần Trầm có thể 'tuỳ hứng' như vậy, có phải vì quan hệ giữa hắn và giám đốc Đỗ?
Tần Trầm đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên, đụng ngay ánh mắt Hứa Giản nhìn hắn.
Hứa Giản nhìn lén bị bắt quả tang, nhanh chóng dời tầm mắt làm như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn tôm nõn chiên trứng của mình.
Tuy Hứa Giản giả vờ bình tĩnh, nhưng Tần Trầm đã nhìn thấu sự chột dạ trên gương mặt mèo xù lông của cậu.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản cười cười, cũng không quan tâm mèo có nghe hiểu lời của mình không:
"Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng, lén lén lút lút làm cái gì?"
Vừa rồi Hứa Giản còn đang bổ não chuyện Tần Trầm và giám đốc Đỗ, không dám ngẩng đầu lên, làm bộ không hiểu lời của hắn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Trầm cầm chén đĩa thả vào trong máy rửa bát, sau đó xắn ống tay áo đi đến chậu cát mèo.
Nhìn điệu bộ này của Tần Trầm, Hứa Giản biết hắn chuẩn bị đi xúc cứ* rồi.
Thực sự Hứa Giản cũng rất tuyệt vọng với việc này, cậu cũng muốn đến phòng vệ sinh giải quyết vấn đề, nhưng mỗi ngày Tần Trầm và cậu như hình với bóng, rất ít khi có thể tách ra khỏi Tần Trầm để đến phòng vệ sinh.
Buổi tối Hứa Giản còn có thể thừa dịp Tần Trầm ngủ say rồi chạy vào phòng vệ sinh giải quyết, nhưng ban ngày thì không được, cho nên có lúc cậu hết cách rồi, chỉ có thể đi tạm trong chậu cát mèo.
Điều đáng mừng duy nhất của Hứa Giản chính là Tần Trầm cũng thích sạch sẽ, chậu cát được vệ sinh sáng tối mỗi ngày, cát cũng là ba ngày đổi một lần, cho nên không có mùi lạ.
Chờ Tần Trầm cầm xẻng dọn dẹp xong, lúc cầm túi rác đi ngang qua Hứa Giản chuẩn bị ra ngoài, hắn loáng thoáng nhìn thấy mèo trắng lộ vẻ ghét bỏ nhấc móng vuốt che mặt.
Thấy biểu cảm của Hứa Giản, Tần Trầm sững sờ, sau đó quơ quơ túi rác buộc chặt trong tay mình, buồn cười nói:
"Nhóc có biểu cảm gì thế hả Sữa Tươi? Đây là phân của nhóc đó."
Nhìn chằm chằm túi rác trong tay Tần Trầm, đuôi Hứa Giản quét qua lui về sau một bước, mặt mèo ghét bỏ ——
Tôi biết, nhưng mà thúi quá luôn á! Mau vứt đi!!
Trước đây Tần Trầm từng thấy có 'con sen' kêu ca phân mèo nhà mình rất thối, đã thế mình lại còn nhất định phải nhìn nó đi trước mặt nó, nếu không sẽ kêu luôn mồm.
Nếu là trước đây thì Tần Trầm không tin đâu, ở trong lòng hắn, mèo nhỏ lông xù đáng yêu như vậy, làm sao có khả năng nặng mùi như mấy "giang cư mận" nói chứ?
Mãi đến tận khi Tần Trầm bước vào giới "làm sen", hắn mới nhận ra những gì mình thấy trên mạng đều là sự thật ——
Thật sự quá thúi!!
Cho nên từ lần thứ hai đi dọn dẹp chậu cát, Tần Trầm phải đeo khẩu trang hoặc là nín thở trong lúc dọn dẹp.
Ban đầu nhân viên tại bệnh viện thú cưng kiến nghị cát mèo thì nhiều nhất một tuần đổi một lần là được, nhưng Tần Trầm không chịu được, cùng lắm ba ngày là phải đổi cát sau đó cọ rửa sạch sẽ.
Hứa Giản không để cho Tần Trầm nhìn mình giải quyết vấn đề, thậm chí cậu cũng không muốn Tần Trầm tới gần chậu cát.
Mà dù có vậy, cũng không thay đổi được sự thật là rất bốc mùi.
Cho nên mỗi lần Hứa Giản đều sẽ đào một cái hố thật sâu trước, sau đó chôn thật kín, hận không thể trực tiếp ném chậu cát xuống ban công.
Tần Trầm thấy động tác lùi về sau của Hứa Giản, dở khóc dở cười:
"Nhóc thích sạch sẽ thật."
Tần Trầm biết hầu hết mèo đều thích sạch sẽ, nếu như chậu cát không sạch sẽ, nhiều con mèo cũng không chịu đi vệ sinh ở đó, nhưng ghét phân của mình đến mức thể hiện ra mặt, hắn chỉ thấy mỗi Sữa Tươi.
Nếu không phải không mang di động trong người, Tần Trầm nhất định sẽ chụp ảnh Hứa Giản.
Sau khi vứt rác xong rồi quay về, Tần Trầm uống một hớp nước, cởi áo khoác rồi thay quần áo thể thao, sau đó ôm Hứa Giản đến phòng tập thể hình.
Vì rèn luyện cơ thể để duy trì vóc người của bản thân, Tần Trầm đã tự làm một phòng tập nhỏ tại nhà, đầy đủ thiết bị tập luyện.
Còn Hứa Giản thấy Tần Trầm thay quần áo thể thao cũng biết cậu phải làm gì, bất đắc dĩ nhìn lên trời:
Xem ra đêm nay lại phải hi sinh nhan sắc.
Lần đầu tiên bị Tần Trầm ôm vào phòng tập thể hình, Hứa Giản còn không rõ vì sao, nhưng ngay sau đó cậu đã biết mục đích của Tần Trầm là gì.
Người khác chống đẩy, ngồi trên lưng là bạn gái, còn ảnh đế chống đẩy thì ngồi trên lưng lại là mèo.
Người khác làm một cái hôn đối tượng một lần, Tần Trầm làm một phát lại hôn mèo một lần.
Đối với hành vi của Tần Trầm, ban đầu Hứa Giản đã từ chối, Tần Trầm vừa buông cậu ra là bỏ chạy, nhưng lần nào cũng bị hắn tóm lại.
Quá nhiều lần, Hứa Giản trốn mệt cũng chết lặng, cũng không trốn nữa, nghĩ thầm:
Hôn đi, hôn đi, dù sao tôi cũng không thiệt thòi, hôn mấy lần cũng không mất miếng thịt nào.
Hứa Giản tự khuất phục mình, đổ cho cậu bây giờ chỉ là một con mèo nhỏ yếu ớt đáng thương, căn bản không đấu lại thân cao chân dài còn có sức mạnh như Tần Trầm, tất cả kháng cự đều là phí công.
Kiên quyết không chịu thừa nhận mình bị vẻ đẹp và hormone nam tính và gợi cảm sau khi vận động của Tần Trầm làm mê muội.
Đối với sự hợp tác của Hứa Giản, Tần Trầm cũng khá thoả mãn, bật cười:
"Sữa Tươi, bây giờ nhóc còn biết chủ động hôn anh, giỏi quá."
Hứa Giản nghe hắn nói mà cứng đờ, trong lòng thầm nghi ngờ —— vừa nãy mình chủ động à?
Mình thật sự đưa mặt đến gần để Tần Trầm hôn?
Nhìn khoảng cách giữa Tần Trầm và mình từ từ rút ngắn, gương mặt tuấn tú ngập ý cười, đầu óc Hứa Giản lại bắt đầu trở nên choáng váng.
Đến khi được Tần Trầm ôm ra khỏi phòng tập thể hình, Hứa Giản vẫn còn sợ hãi thầm nghĩ, xem ra khuôn mặt Tần Trầm không chỉ có lực sát thương cực mạnh với bao cô gái, mà mèo cũng giống vậy!
Hứa Giản đối với thân mèo của mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế mà lại khuất phục dưới sắc đẹp của Tần Trầm.
Hứa Giản cảm thấy thân mèo của mình trước đây nhất định là một con mèo háo sắc!
Là bản năng của mèo ảnh hưởng đến cậu!
Nhất định là thế!
Hứa Giản tin chắc mình sẽ không bị vẻ đẹp của Tần Trầm mê hoặc, nhảy ra khỏi lồng ngực Tần Trầm rồi nhanh chóng đi đến ổ mèo.
Trên cổ Tần Trầm vắt một cái khăn lông trắng, vừa lau mồ hôi vừa lầm bầm lầu bầu:
"Sao Sữa Tươi lại đi xiên vẹo thành hình chữ S thế?"
Xỉn rồi?
Hứa Giản liêu xiêu bước đi không thèm quan tâm nghi vấn của Tần Trầm, nhảy lên ổ mèo còn đụng đầu, cũng may ổ mèo mềm mại không bị đau, nhưng lại giúp cậu tỉnh táo lại.
Hứa Giản ôm đuôi vê mình thành một viên bánh trôi trắng trong ổ mèo, một móng vuốt để bên tim, cảm nhận chút rung động, sau đó vội vàng lắc đầu nghi ngờ loài mèo ——
Mình bị gì vậy? Di chứng hoá mèo?
Tần Trầm tắm xong đi ra đã thấy Hứa Giản đang cuộn tròn mình nằm ngủ, hắn nhìn nhúm lông màu đen bên vuốt trái, nghĩ bụng... Rất giống hạt vừng đen rắc trêm một viên bánh trôi trắng mịn.
Bất giác động tác cũng khẽ khàng hơn, Tần Trầm yên lặng để sát điện thoại vào chụp một tấm, sau đó đăng lên wechat:
Tần Trầm: Hôm nay đáng yêu [hình ảnh].
Sau một phút, Đường Ly bình luận: Đáng yêu, muốn vuốt.
Đỗ Tắc Chu: Lầu trên +1.
Tần Trầm trả lời Đường Ly: Đừng hòng mơ tới.
Tần Trầm trả lời Đỗ Tắc Chu: Không có cửa, muốn thì tự mà nuôi mèo đi.
Đường Ly trả lời Tần Trầm: Èo, keo kiệt, để tụi tôi vuốt một chút cũng đâu có mất miếng thịt.
Tần Trầm trả lời Đường Ly: Sẽ không mất thịt, nhưng sẽ mất mấy sợi lông.
Sữa Tươi là của hắn, một sợi lông mèo cũng không cho người khác.
Đường Ly & Đỗ Tắc Chu:... Ông thắng.
......
Ngày hôm nay, Hứa Giản chưa tới sáu giờ sáng đã tỉnh giấc, lúc cậu mở mắt ra thì Tần Trầm còn đang ngủ.
Hứa Giản đứng dậy phủi tấm thảm nhỏ che kín trên người mình, sau đó nhảy ra khỏi ổ mèo, không định ngủ tiếp.
Hôm nay cậu dậy sớm như thế không phải để lén lút dùng bồn cầu trong khi Tần Trầm chưa tỉnh giấc, mà là để gọi Tần Trầm dậy.
Đợi bao ngày, cuối cùng tối hôm qua Hứa Giản cũng nghe thấy Tần Trầm nói chuyện với người đại diện rằng sáng sớm hôm nay có việc, phải ra ngoài.
Hơn nữa phải đến chiều mới về, chuyện này có nghĩa là Hứa Giản đã có cơ hội sử dụng laptop của Tần Trầm.
Khỏi phải nói trong lòng Hứa Giản vui đến mức nào.
Mặc dù biết tám giờ rưỡi thì tài xế mới đến đón Tần Trầm, nhưng Hứa Giản đi qua đi lại trong phòng, chờ kim giờ chỉ đến số '6', cậu vội nhảy lên trên giường.
Quen chân bước lên trên gối, Hứa Giản nhấc thịt đệm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tần Trầm đang ngủ say:
"Meo ~ "
Dậy đi, sáu giờ rồi!
Hôm nay anh có công việc mà, dậy sớm đi sớm chứ!
Tần Trầm chỉ nhíu nhíu mày, cũng không có vẻ sẽ tỉnh giấc.
Hứa Giản giẫm lên gối dạo một vòng quanh đầu Tần Trầm, kêu meo meo vài tiếng cũng không thấy hắn phản ứng lại, cùng lắm chỉ nhíu mày hừ một tiếng.
Hứa Giản biết Tần Trầm thường ngủ không sâu giấc, thế nhưng hôm nay mình gọi lại không tỉnh, cậu nghi ngờ đối phương giả bộ ngủ để trốn việc.
Hứa Giản quyết định dùng chiêu cuối, cậu bèn nhảy lên lồng ngực Tần Trầm, giẫm giẫm thật mạnh qua lớp chăn trên người hắn, muốn gọi Tần Trầm tỉnh dậy.
Thấy Tần Trầm vẫn không đáp lại, Hứa Giản giấu móng vuốt sắc nhọn vào trong thịt đệm, sau đó dùng vuốt mèo lay mặt hắn, vừa lay vừa kêu:
"Meo ~ meo meo!"
Dậy đi, mặt trời rọi đến mông rồi kìa!
Nhưng mà mặc cho Hứa Giản kêu hay lay mình, Tần Trầm cũng không cử động, thực sự quá mức bất thường, nếu không phải lồng ngực hắn còn đang phập phồng, Hứa Giản sẽ cho là hắn đã toang rồi.
Cuối cùng Hứa Giản cũng bó tay, nhảy xuống khỏi lồng ngực Tần Trầm, đứng bên gáy hắn, dùng lông đuôi quét qua mặt hắn:
"Meo ~"
Làm mấy lần cũng không phản ứng, Hứa Giản nhìn gương mặt yên giấc của Tần Trầm, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên má hắn như bị ma xui quỷ khiến.
Liếm xong, khi Hứa Giản còn chưa kịp nhận ra mình vừa làm cái gì, cậu bỗng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.
Hứa Giản ngẩng phắt lên, đụng ngay ánh mắt đang ngậm cười của Tần Trầm.
Hứa Giản: "!!!"
Kêu nãy giờ cũng không tỉnh mà giờ tỉnh lúc nào không biết!
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Giản: Hoá ra anh giả bộ ngủ!!
Tần hốt shit: Quả là một ngày vui vẻ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT